Đến với Tây Bắc, bạn sẽ phải ngỡ ngàng với những con đèo quanh co, khúc khuỷu, với cảnh sắc núi rừng đẹp kỳ vĩ, nên thơ từ mùa gặt cho đến mùa hoa. Nơi đây cũng là nguồn cảm hứng, là nơi ra đời của rất nhiều tác phẩm hay và nổi tiếng. Cùng VOH điểm qua những bài thơ về Tây Bắc để hiểu thêm về mảnh đất vừa thiêng liêng vừa hùng vĩ lại đượm tình này.
Những bài thơ Tây Bắc nổi tiếng
Tây Bắc không chỉ có cảnh đẹp, con người thân thiện, đời sống văn hóa đặc sắc mà còn là vùng đất có nhiều đóng góp quan trọng cho công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Chính vì vậy, trong chùm thơ Tây Bắc có rất nhiều tên người, tên núi, tên sông… đã được nhắc tới.
Chúng ta cùng quay ngược thời gian, trở về với một Tây Bắc hào hùng, oanh liệt nhưng cũng thật đẹp, thật thơ mộng qua những bài thơ về Tây Bắc nổi tiếng.
Lên Tây Bắc (Tố Hữu)
Sáng nay ra trận lên Tây Bắc
Hai đứa ta cùng đi đánh giặc
Tay dao tay súng, gạo đầy bao
Chân cứng đạp rừng gai đá sắc
Rất đẹp hình anh lúc nắng chiều
Bóng dài lên đỉnh dốc cheo leo
Núi không đè nổi vai vươn tới
Lá ngụy trang reo với gió đèo...
Quê hương anh đó: gió sương mù
Và rú rừng đây của chiến khu
Cỏ ngập đồng khô mờ lối cũ
Tan hoang làng cháy khói căm thù.
Anh đi tìm giặc, tôi tìm anh
Người lính trường chinh áo mỏng manh
Mỗi bước, vàng theo đồng lúa chín
Lửa vui từng mái nứa tươi xanh
Po Tào, Mường Khủa, Mường Tranh
Mường La, Hát Lót, chân anh đã từng.
Anh về, cối lại vang rừng
Chim reo quanh mái, gà mừng dưới sân.
Anh về, sáo lại ái ân
Đêm trăng hò hẹn trong ngần tiếng ca...
Nhưng rồi khói từ xa gió thổi
Núi kêu anh bộ đội lên đường
Lại những ngày đi, vắt với sương
Ngô bung xôi nhạt, nước lưng bương
Đêm mưa rình giặc, tai thao thức
Mùa lại mùa qua, rét nhức xương.
Ai biết trưa nay giữa bụi bờ
Anh nằm sưởi nắng mắt lơ mơ
Tôi ngồi, không ngủ, nghe anh thở
Khe khẽ lòng ngâm lên tiếng thơ...
Đường lên Tây Bắc (Phan Lạc Tuyên)
Nhớ về chiến dịch ngày nào
Đường lên Tây Bắc núi cao biếc trời
Sơn La dằng dặc núi điệp trùng
Nước bầu cơm ống súng đeo lưng
Thân Uyên gió cuốn mù bụi đá
Lửa sáng rừng đêm gợi nhớ nhung
Tsin-hồ đèo cao người ngựa mỏi
Sạn Đạo xứ Thái mây vời cao.
Hun hút Đà giang
Đoàn quân biên cương
Phong Thổ mấy mùa lưu động chiến
Vắt muổi đầy rừng rét thấu xương
Pa-ma hoang vu không suối nước
Nhựa chuối từng hơi thay nước uống.
Rau nương nha phiến
Cơm ướt sương đêm
Phiên gác trăng rừng áo vá lưng
Súng địch bên sông hoa lửa đỏ
Reo hờn hốc núi đạn tua sao
Nằm gối súng mưa rừng run rấy lạnh
Vượn hú buồn heo hút giữa rừng lau.
Biên thuỳ Trung Hoa lửa sầu dâng cao
Viễn xứ đêm trăng lạnh áo bào,
Thương nhớ đường về quê cũ,
Từ quy khắc khoải hơi sương
Đèo cao mây đi tha hương...
Tiếng hát con tàu (Chế Lan Viên)
Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc
Khi lòng ta đã hoá những con tàu
Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu
Con tàu này lên Tây Bắc, anh đi chăng?
Bạn bè đi xa, anh giữ trời Hà Nội
Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi
Ngoài cửa ô? Tàu đói những vành trăng
Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp
Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi?
Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép
Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia
Trên Tây Bắc! Ôi mười năm Tây Bắc
Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng
Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất
Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân
Ơi kháng chiến! Mười năm qua như ngọn lửa
Nghìn năm sau, còn đủ sức soi đường
Con đã đi nhưng con cần vượt nữa
Cho con về gặp lại mẹ yêu thương
Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa
Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa
Con nhớ anh con, người anh du kích
Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn
Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách
Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con
Con nhớ em con, thằng em liên lạc
Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ
Sáng bản Na, chiều em qua bản Bắc
Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư
Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc
Năm con đau, mế thức một mùa dài
Con với mế không phải hòn máu cắt
Nhưng trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi
Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?
Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!
Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương
Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày không có lịch
Bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương
Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi?
Tình em đang mong, tình mẹ đang chờ
Tàu hãy vỗ giùm ta đôi cánh vội
Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga
Mắt ta nhớ mặt người, tai ta nhớ tiếng
Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào
Rẽ người mà đi, vịn tay mà đến
Mặt đất nồng nhựa nóng của cần lao
Nhựa nóng mười năm nhân dân máu đổ
Tây Bắc ơi, người là mẹ của hồn thơ
Mười năm chiến tranh, vàng ta đau trong lửa
Nay trở về, ta lấy lại vàng ta
Lấy cả những cơn mơ! Ai bảo con tàu không mộng tưởng?
Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng
Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống
Mặt hồng em trong suối lớn mùa xuân.
Tây Tiến (Quang Dũng)
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi,
Mường Lát hoa về trong đêm hơi.
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm,
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời.
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống,
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.
Anh bạn dãi dầu không bước nữa,
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
Chiều chiều oai linh thác gầm thét,
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người.
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói,
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa,
Kìa em xiêm áo tự bao giờ.
Khèn lên man điệu nàng e ấp,
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ.
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy,
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ?
Có nhớ dáng người trên độc mộc,
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa?
Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc,
Quân xanh màu lá dữ oai hùm.
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới,
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm.
Rải rác biên cương mồ viễn xứ,
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh.
Áo bào thay chiếu, anh về đất,
Sông Mã gầm lên khúc độc hành.
Tây Tiến người đi không hẹn ước,
Đường lên thăm thẳm một chia phôi.
Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy,
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
Hành Tây Bắc (Trịnh Bửu Hoài)
Tây Bắc trập trùng mây chớn chở
Hồn cao như núi thân như cỏ
Lương Sơn một dải lúa xanh rì
Đà Giang bóng nước cuốn chiều đi
Cô gái Mường thoăn thoăn gót nhỏ
Điệu múa nghiêng lòng ai thương nhớ
Ta say ánh mắt men rượu cần
Một chút hương nồng sao lâng lâng
Nửa đêm trống lạnh căn nhà gỗ
Có phải hương người trong hương gió
Thổi qua giấc mộng đầy sương bay
Núi rừng im ắng có ai hay
Bạn tiễn ta một ly rượu cẩm
Hồn nếp đen tan vào ngực ấm
Theo ta trong suốt chuyến đi dài
Mặc mưa dầm nắng táp gió ngàn phai
Đèo quanh co vực sâu sừng sững
Thung Khe vách núi cao dựng đứng
Trời xanh như muốn chạm mái đầu
Nghe lòng xao xuyến chiều Mai Châu
Mộc Châu nghiêng đồi theo ngọn thác
Dừng chân ta ngắm mây Chiềng Hạt
Nắng xối rừng xanh xanh Yên Châu
Ấm lạnh mơ hồ trên dốc cao
Đêm cao nguyên thở cùng sương khói
Khuya Sơn La quán ai còn đợi
Tiếc rằng khoảnh khắc chẳng là bao
Gặp gỡ thêm làm nặng lòng nhau
Ta thức giấc phố khuya hiu quạnh
Sương đẫm áo mà lòng không lạnh
Đôi môi người cháy đỏ đêm thâu
Quán thâm tình rượu rót cạn đâu
Ta như lạc ngoài men chếnh choáng
Ánh mắt ấy một trời lãng mạn
Tiếc rằng chân lỡ bước giang hồ
Để lại người một nửa vần thơ
Mang bóng hình em qua Suối Muội
Ngất ngưởng Pha Đin mây tháp núi
Bữa cơm Tuần Giáo rượu Sán Lùng
Ngã ba đường chợt buồn mông lung
Mường Phăng mùa nắng rêu còn ẩm
Hun hút đường lên Lồng Ba Khách
Hồ Pa Khoang chạm bóng mây giăng
Nước biếc đồi cao cợt gió ngàn
Ta bồi hồi qua sông Nậm Rốm
Điện Biên mây trắng bay lồng lộng
Nghiêng mình trước bia mộ vô danh
Ngọn cờ chiến thắng đỏ Him Lam
Đồng lúa Mường Thanh thành đất hứa
Huyền thoại hồ U Va không còn nữa
A Một xưa hào khí ngang trời
Chiến trường nay cỏ biếc chân đồi
Đường Lai Châu quanh quanh đèo dốc
Ta lại đi qua những cầu Tinh Tốc
Mường Lay ơi phố sáng lưng đồi
Đường xa chạnh nhớ bóng một người
Nậm Na nước xiết leo ghềnh đá
Khe núi cao người như cánh lá
Ta là ai giữa gió bụi Pa Tần
Mà cô gái Thái mắt bâng khuâng
Phong Thổ chiều êm thi vị quá
Núi đã kề đôi chờ khách lạ
Rượu uống cháy lòng người phương xa
long lanh đáy cốc ánh trăng tà
Nghe kể chuyện tình chàng trai Mán
Yêu cô gái Mèo một thời lãng mạn
Người thương người không thể chia phôi
Hoá kiếp bên trời cây đa đôi
Ta đi như bơi trong sương trắng
Hoàng Liên Sơn chộc trời mà khát nắng
Biết tìm đâu đỉnh Phanxipăng
Chập chùng xa tháp ruộng bậc thang
Vắt vẻo sườn non dòng thác Bạc
Ô Quý Hồ ngàn cây che mắt
Thương hoa riềng dại trắng lưng đèo
Ngàn năm đá thức giữa cheo leo
Sa Pa như thể trôi đi được
Trong dòng sông sương áo người tha thướt
Ta không yêu cũng chợt động lòng
Cô gái miền cao má ửng hồng
Bỏ lại hàng thông trên triền núi
Ta đắm mình trong Lào Cai mưa bụi
Rộn ràng Cốc Lếu chợ biên cương
Cầu Kiều đôi chiếc một ngả đường
Xuôi nhánh sông Hồng về Yên Bái
Thấp thoáng Cam Đường ai ngoái lại
Qua Phố Lu nhớ rượu Bắc Hà
Đường xanh bóng mát chạn lòng xa
Xin giã biệt núi đồi Tây Bắc
Muốn giữ muôn hình trong đáy mắt
Gió rừng tiễn ta về phương Nam
Nặng oằn vai một gánh tình thâm.
Xem thêm:
47 bài thơ về Quảng Ninh, ca dao, tục ngữ về Quảng Ninh hay, đặc sắc nhất
Ca dao, tục ngữ, thơ về Hưng Yên - mảnh đất hữu tình
54 bài thơ về Hà Tĩnh, ca dao, tục ngữ về Hà Tĩnh
Bài thơ về Tây Bắc và tình yêu, nỗi nhớ
Cảnh đẹp Tây Bắc khiến ta không khỏi ngỡ ngàng, trầm trồ nhưng tình yêu và nỗi nhớ mới là thứ khiến con người ta dễ say lòng. Trong Tiếng hát con tàu, Chế Lan Viên từng viết: “Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở/Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!”. Đây có lẽ cũng chính là tiếng lòng của những người đã từng gắn bó hoặc trót “phải lòng” mảnh đất đại ngàn sau một lần ghé thăm.
Cho nên, vẻ đẹp của Tây Bắc không chỉ nằm trong các bài thơ về thiên nhiên, núi rừng mà còn nằm trong những câu thơ về Tây Bắc chứa đầy tình yêu và nỗi nhớ. Là tình yêu nam nữ, tình yêu quê hương, đất nước cũng có thể là nỗi nhớ đất, nỗi nhớ người…
Nhớ Tây Bắc (Nguyễn Đình Xuân)
Ta hẹn cùng em Tây Bắc nhớ
Nghe như tiếng ngựa ở bên mình
Sớm sương mờ ảo như hơi rượu
Ngang núi mùa thu bóng nắng nghiêng...
Nhớ Tây Bắc (Phạm Ngọc San)
Sớm sương muối, tối sương mù,
Trưa hoe hoe nắng, chiều tù mù mây.
Heo may xao xác hàng cây,
Thu đi không để dấu giày thời gian.
Lam chiều tím nỗi miên man,
Gợi lòng ta cảnh đại ngàn sang đông.
Thảo nguyên Châu Mộc nhớ không?
Một thời lính trẻ tang bồng chưa xa.
Mỏ Mù, Tây Bắc, lau già...
Kỷ niệm xưa bỗng trắng nhoà sắc ban.
Nhắn về Tây Bắc (Lê Gia Hoài)
Thu qua rồi Tây Bắc chắc vào đông
Nhớ giữ ấm trái tim hồng em nhé
Bởi biết đâu cơn gió mùa quạnh quẽ
Sẽ vô tình làm băng giá tim em.
Gửi Tây Bắc lời ước nguyện môi mềm
Và nụ hôn êm đềm như màu nắng
Vẫn hôn lên vùng đồi đầy mây trắng
Mây của núi rừng tươi thắm mộng uyên ương.
Bình an nhé cho anh gửi lời thương
Lời nồng say vấn vương đầy nỗi nhớ
Để rừng chiều ngát thơm hương hoa nở
Hoa của núi rừng xứ xở bạt ngàn lau.
Rồi một ngày ta sẽ kề vai nhau
Xóa mùa đông nhạt màu trời Tây Bắc
Cùng hát vang lời yêu thương giăng mắc
Như xuân về đầy sắc tím ban mơ…!
Xin gửi về Tây Bắc cả trời thơ…!
Tây Bắc gọi tên (Trương Thiếu Huyền)
Núi xoè dáng núi sông lượn nhánh
Mây mỏng cánh ban gió dẫn đường
Nhớ em Tây Bắc thư từng cánh
Điệp trùng Tây Bắc, điệp trùng thương
Tây Bắc là lửa đêm xòe hội
Tây Bắc là cơm thơm bàn tay
Tây Bắc là rượu từng giọt mắt
Tây Bắc là xanh của ngàn mây
Núi cao rừng rộng bàn tay vẫy
Đỉnh dốc nào cũng đang đợi ai lên
Ngày ấy ngược sông Đà giờ anh đã khác
Tây Bắc xoè hoa thầm gọi tên.
Đường về Tây Bắc (Hoàng Trần)
Đường xa tắp quanh co khuất nẻo
Vách đá cao vắt vẻo cheo leo
Yêu nhau mấy núi cũng trèo
Muốn lên Tây Bắc thì theo em về.
Khói bếp loang chiều quê yên ả
Xuân đã về hoa lá đẹp tươi
Đường xưa rộn tiếng em cười
Mênh mang điệu hát giữa trời quê hương.
Đợi anh về yêu thương trao gửi
Mái tóc buông sẽ búi cùng anh
Đắm say thỏa giấc mộng lành
Trăm năm giữ trọn tình anh vuông tròn.
Theo em về bản (Ngô Quang Tuấn)
Mình về Tây Bắc lạnh không
Cao nguyên sương xuống mênh mông núi rừng
Giọt mưa rơi xuống nửa chừng
Đã thành băng trắng bám từng ngọn cây
Theo em về với thác Mây
Trái tim gửi lại nơi đây mất rồi
Lửa reo phần phật đáy nồi
Mùi cơm nếp mới nhớ hồi mới quen
Anh lên bản ngóng chờ em
Vẽ cô gái Thái bên rèm cửa thưa
Mềm mại tay lướt thoi đưa
Sắc mầu thổ cẩm đã vừa lòng nhau
Bức tranh giờ đã phai mầu
Riêng tình mình vẫn đậm sâu suốt đời
Gió mưa quần thảo cổng trời
Bên em tim hát những lời tình yêu.
Xem thêm:
57 bài thơ về Hà Giang - vùng đất địa đầu Tổ quốc
31 bài thơ về Bình Định, ca dao, tục ngữ về Bình Định hay nhất
Những bài thơ về Phú Thọ, ca dao, tục ngữ Phú Thọ
Thơ hay về Tây Bắc ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên, con người
Đọc thơ về Tây Bắc, ta có thể mường tượng ra thiên nhiên hùng vĩ, trữ tình, có thể cảm nhận được cuộc sống, tính cách của con người nơi đây. Điều đặc biệt là dưới lăng kính của mỗi tác giả, dải đất biên cương này lại sở hữu vẻ đẹp, nét hấp dẫn riêng. Chúng tạo nên một bức tranh lớn, bức tranh đa sắc màu về vùng núi Tây Bắc của Tổ quốc.
Chiều Tây Bắc (Nguyễn Đình Xuân)
Dốc, dốc khuất vào bóng núi
Quanh co con đường trong mây
Phía xa nhà sàn om khói
Chiều hoang ngọn gió heo may.
Lưng đồi rừng cây rụng lá
Nghiêng bậc thang nhớ ruộng xanh.
Sau mùa chim tìm gốc rạ
Đàn trâu nằm nhai nắng hanh.
Chợt nghe tròng trành câu hát
Gọi nhau rạo rực đêm xòe.
Lắng trong tiếng khèn dìu dặt
Người yêu ngày hội có nghe?
Sương lạnh giăng trùm bản nhỏ
Bàn chân xẻ tứa hoàng hôn
Mẹ gùi vầng trăng về bản
Nụ cười bên bếp tỏa hương…
Gửi Lai Châu (Trần Mạnh Hảo)
Trái tim đập không một ai nhìn thấy
Ở ven trời Tây Bắc có Lai Châu
Hoa ban nở thành người con gái Thái
Đám mây bay trong thau nước gội đầu.
Nơi sông Đà vặn mình rung núi
"Lối Ma Ly Pho là sợi chỉ xuyên qua xống váy mèo"
Thị xã nhỏ như chiếc áo cài trên ngực đất nước
Núi hai đầu mây đến đá lông nheo
Nơi con thác giữ nụ cười em lại
Tiếng Thái thương như cầm được giữa tay mình
Tóc em đó như mùa màng gặt hái
Mỗi cái nhìn ẩn chứa một bình minh.
Nơi ngủ dậy núi đã đầy trong mắt
Trong chiêm bao còn vọng tiếng nai chiều
Tiếng ngựa thồ gõ vào mây rậm rịch
Em gội đầu để suối suốt đời reo.
Nơi em về bản Chi Luông, bản Xá
Hoa rừng thơm như có kẻ theo cùng
Bản mới dựng mắt em là chiếc lá
Rơi bập bùng chân cứ muốn đi chung.
Nơi vách đá còn ghi bia Lê Lợi
Lịch sử ngược sông Đà, nước réo tiếng gươm xưa
Em đứng đó mỉm cười khi anh hỏi
Như hoa ban chỉ nở lúc sang mùa.
Nơi dấu tích còn ghi thời thống khổ
Cô gái xòe xưa lao mình xuống sông Đà
Chỗ em khóc sân vua Đèo giờ biếc cỏ
Anh đi tìm nước mắt gặp lời ca.
Anh đã gặp những con người như lửa
Giấu khói lửa đi như thời bếp Hoàng Cầm
Điện Biên của mọi người dành riêng em điệu múa
Những đời thường nhập lai hoá nhân dân.
Lai Châu của lúa thơm sắn ngọt
Của tình em cho thị xã trăng rằm
Của ngọn gió kéo mặt trời qua dốc
Tiếng khèn Mèo làm suối cứ băn khoăn.
Anh xin mang tiếng sông Đà về với biển
Để lòng em tìm lại buổi ban đầu
Em đứng đó mây ven trời vô kể
Để suốt đời anh mắc nợ Lai Châu...
Nhớ đêm xòe Tây Bắc (Vũ Trí Viễn)
Ngay bên cửa sổ nhà sàn
Đêm Tây Bắc sáng trăng vàng, gió bay
Rượu cần...cần tỉnh, cần say
Điệu xoè thơ mộng thật hay, thật tròn
Vào đi anh, với núi non
Không gian bay bổng, tâm hồn sáng trong
Má em ửng ánh lửa hồng
Khăn piêu, áo cóm, rượu nồng, tình thu...
Chiều Tây Bắc (Vũ Trí Viễn)
Mặt trời như chiếc mâm son
Nhẹ rơi xuống núi ruộng còn khói bay
Đàn trâu về bản no đầy
Trẻ chăn ngồi cưỡi còn say sáo chiều
Chiều thu Tây Bắc phiêu diêu
Bên đường hoàng cúc tỏa nhiều hương say
Chiêng đâu đồng vọng cuối ngày
Mải nhìn bỗng thấy trăng đầy bản xa!
Tây Bắc mùa đông (Khai Tâm)
Tây Bắc ta về buổi lập đông
Vòm mây trẩy gió lượn đôi dòng
Trên nương gái bản ngồi im đợi
Dưới rẫy trai làng đứng lặng trông
Núi rộng đường duyên sầu cỏ dại
Non cao ngõ ước tủi cành hồng
Cồng chiêng gõ nhịp bên đồi vắng
Nhóm lửa gieo tình thỏa dạ mong.
Tây Bắc, mùa mưa ngâu (Nguyễn Xuân Hùng)
Lên Tây Bắc, mùa ngâu tháng Bẩy...
Lũ thượng nguồn, tuôn chẩy ào ào.
Dốc trơn, vách núi cao cao
Quanh co suối lượn, đường vào cheo leo!
Thấp thoáng xa, lưng đèo mây phủ...
Rừng chiều mưa, lá rũ u sầu.
Đường lên Tây Bắc mùa ngâu.
Dưới chân lầy lội, trên đầu mưa bay!
Cô sơn nữ, chiều nay xuống chợ...
Gùi trên lưng, chẳng sợ đường xa.
Rừng sâu vẫn nở ngàn hoa
Nhà sàn khói tỏa, chim ca rộn ràng!
Hẹn gặp em, vội vàng vượt dốc...
Mặc trong mưa, cơn lốc vô tình.
Nhớ thương duy một bóng hình
Cung đường thử sức, đôi mình vượt qua!
Về miền Tây Bắc (Quách Dũng)
Non cao thăm thẳm ngút ngàn
Đường lên uốn lượn muôn vàn xa xôi
Bậc thang ruộng lúa sườn đồi
Mùi hương hoa cỏ, đất trời hòa ca
Nắng vàng chiếu rọi chan hòa
Chim kêu ríu rít xa xa vẫy chào
Rực hồng sắc của hoa đào
Tinh khôi trắng biếc là màu hoa ban
Trong đêm ngắm ánh trăng vàng
Múa xòe uốn lượn rộn vang một vùng
Hòa theo ánh lửa bập bùng
Rượu cần ngon ngọt ấm nồng bản quê
Kìa cô em gái sơn khê
Long lanh mắt biếc trông về vườn xuân
Làn da thanh khiết trắng ngần
Giọng oanh thỏ thẻ hương lan thẫn thờ
Về miền Tây Bắc mộng mơ
Non cao nước biếc nên thơ trữ tình
Lâng lâng vui cảnh thanh bình
Thả hồn trong gió, đắm mình vào xuân.
Lên miền Tây Bắc (Hồng Dương)
Miền Tây Bắc mùa trăng soi sáng
Bóng chiều buông thấp thoáng dáng em
Chợ Tình người đẹp êm đềm
Hồn anh lạc lối mây mềm đong đưa…
Đêm buông xuống say sưa câu hát
Bản tình ca bát ngát núi rừng
Chim quyên đang hót bỗng ngưng
Màn hoa ban trắng rạng bừng vách nương
Ruộng từng bậc xanh trường màu mạ
Nõn lá non Thắng Cố sôi sôi
Khói lam nhè nhẹ lững trôi
Đĩa xôi nếp mới, lên ngôi rượu cần…
Hương men lá tần ngần môi đượm
Chiếc khăn Piêu quấn lượn tình thân
Đàn môi thủ thỉ níu chân
Chợ Phiên nhộn nhịp ngựa tần ngần đi
Váy thổ cẩm, màu ghi pha sắc…
Điểm tiết hồng tơ mắc nét duyên
Qua miền Tây Bắc cảnh tiên
Suối, rừng, thác, núi mắc triền Mường Mơ…
Xem thêm:
Tổng hợp thơ, ca dao, tục ngữ về Hải Phòng
Tuyển tập thơ về Quy Nhơn hay giúp tìm đến ký ức miền quê
Thơ, tục ngữ, ca dao về Phú Yên, người dân xứ Nẫu hay nhất
Thơ về núi rừng Tây Bắc hùng vĩ
Tây Bắc là điểm đến dành riêng cho những tín đồ thích khám phá thiên nhiên, yêu cảnh sắc núi rừng hoang sơ, hùng vĩ nhưng không kém phần thơ mộng. Muốn khám phá vẻ đẹp kỳ bí, hấp dẫn, đầy mê hoặc ấy, ngoài cách tự mình trải nghiệm bạn còn có thể đọc những câu thơ về núi rừng Tây Bắc để cảm nhận.
Đường lên Tây Bắc (Phạm Đình Nhân)
Quanh co hết dốc lại đèo
Lưng đồi đào nở gió reo hát mừng
Dăm cô gái Thái trên lưng
Cõng mây gió, cả núi rừng cỏ cây
Nụ cười duyên, má hây hây
Gió vờn chân tóc, mây quây quanh mình
Nhìn lên đỉnh núi Tà Phình
Những cây cột điện bạn tình với cây
Bên kia vách đứng đội mây
Bên này vực thẳm phủ đầy mù sương
Tiếng reo róc rách bên đường
Tiếng con suối nhỏ như đương hát chào
Đường lên Tây Bắc vui sao.
Núi Tây Bắc (Lâm Huy Nhuận)
Anh mê đổ đèo quên dốc đứng
Em bỏ tình xưa mắt quẩn xanh
Cùng lên Tây Bắc nhìn mây trắng
Ấp núi nghìn năm núi vẫn măng.
Tây Bắc (Phạm Đạo)
Dốc nối dốc, đèo lại nối đèo
Đường trườn lên đỉnh núi cheo leo
Dưới khe sâu thẳm nghe suối hát
Đỉnh đèo gió mát, nắng trong veo
Chiếc xe nuốt chửng đường vào bụng
Con đường vội vã chạy thoát thân
Tay lái xe, trổ tài làm xiếc
Quẹo phải rồi lại quặt trái ngay
Có dăm cô gái Mèo và Thái
Cứ toòng teng gánh củi trên vai
Thấp thoáng nhà sàn lưng chừng núi
Mù sương phủ trắng cả thung dài.
Sắc màu Tây Bắc ( Hoàng Vũ)
Ta lạc bước giữa núi rừng Tây Bắc
Hồn đắm say bỏ mặc những muộn phiền
Ghé nơi này cảm thấy sự bình yên
Bởi thơ mộng của một miền hùng vĩ
Núi trùng điệp hiên ngang và dung dị
Phơi ngực trần tựa ví những chàng trai
Vạt nương xanh hình cô gái miệt mài
Chăm vun xới để bông sai trĩu hạt
Gió tinh nghịch đẩy hương rừng thơm ngát
Quyện hương trời dào dạt sắc vùng cao
Lòng ngất ngây chiêm ngưỡng thật tự hào
Bức họa đẹp đất trời trao Tây Bắc.
Tây Bắc (Văn Duy)
Núi rừng Tây Bắc trải triền miên
Suốt cả đời ta, một Điện Biên
Sợi thắm tình nồng se sắt mãi
Cho đôi ta nên bến nên thuyền.
Phượt Tây Bắc (Nguyễn Khắc Thiện)
Đường lên Tây Bắc ngất ngây
Người xe đi lẫn trong mây bồng bềnh
Yên Minh phong cảnh Yên Bình
Nếp cẩm Y Tý thắm tình quê hương
Phiêu du trên những cung đường,
Ngỡ như lạc chốn vô thường bồng lai
Sa Pa tiên cảnh sớm mai
Lung linh sương khói Lào Cai núi đồi
Cổng trời Quản Bạ bồi hồi
Đường lên tiên giới xa xôi mà gần
Nhớ đời cung phượt Xín Mần
Người xe tơi tả… phong trần tả tơi!
Xem thêm:
Thơ về Tam Đảo, Vĩnh Phúc, tục ngữ, ca dao về tỉnh Vĩnh Phúc
100 câu ca dao, tục ngữ, thành ngữ nói về du lịch thám hiểm các địa danh
100 câu ca dao, tục ngữ, thành ngữ về quê hương, đất nước, con người Việt Nam
Bài thơ về cô gái Tây Bắc
Giống như cảnh sắc, con gái Tây Bắc cũng mang vẻ đẹp rất khó trộn lẫn với các vùng miền khác. Nét đẹp mộc mạc, trong trẻo như bông hoa rừng mới nở của những cô gái đôi mươi dễ gây thương nhớ ấy từng được nhắc đến nhiều lần trong thơ về cô gái Tây Bắc.
Về Tây Bắc nha anh (Thủy Tiên)
Anh có về Tây Bắc với em không?
Mùa mận chín đỏ hồng môi sơn nữ
Hoa vẫn nở đắm say bên lối nhỏ
Tóc mây bồng hỏi anh có về chơi
Đỉnh Pha Luông mùa này vắng tuyết rơi
Đồi thông đã xanh ngời niềm hy vọng
Về anh nhé để lúa thêm vàng óng
Mắt môi cười chín mọng cả hè sang.
Anh có về? Em gặp lại tình lang
Phiên chợ cũ từng nhỡ nhàng thủa trước
Nay nối lại tình duyên xưa có được
Anh trở về Tây Bắc ngược mùa yêu.
Nhớ mãi hoa ban (Nguyễn Đình Huân)
Tháng ba về anh muốn lên Tây Bắc.
Một lần thôi để được ngắm hoa ban.
Những cánh hoa trắng hồng xinh khoe sắc.
Lộng lẫy thắm tươi trên khắp đại ngàn.
Thăm phố núi anh thấy em múa hát.
Điệu then vui xen tiếng tính rộn ràng.
Anh say rồi giữa núi rừng bát ngát.
Em múa xoè sao ánh mắt mênh mang.
Em liếc nhìn ánh mắt sau cây quạt.
Cứ tưởng anh đang lạc chốn địa đàng.
Như tiên nữ em bước trong tiếng nhạc.
Cho anh bồng bềnh trôi giữa hồng hoang.
Điện Biên xưa cha anh mình thắng Pháp.
Việt Nam ta lịch sử bước sang trang.
Em hãy đưa anh tới hầm Đờ Cát.
Mở lại trang vàng lịch sử vẻ vang.
Con tim anh nghe sóng xô dào dạt.
Khi thấy em mến khách lại dịu dàng.
Phải vì Điện Biên trăng thanh gió mát.
Hay vì em anh nhớ mãi hoa ban.
Tây Bắc quê em! (Thu Hà)
Mời anh về thăm Tây Bắc quê em
Nơi phố thị chẳng nhiều đèn cao áp
Chỉ núi sông cứ bạt ngàn trùng điệp
Thêm điệu khèn da diết giữa rừng ban.
Mời anh về ngắm những cánh hoa lan
Đang nở rộ giữa đại ngàn Tây Bắc
Ta cùng kiếm bữa rau rừng đạm bạc
Nghe gió chiều khẽ hát khúc tình ca.
Mời anh về thăm những bản làng xa
Nơi ẩn hiện bao mái nhà nhỏ bé
Tiếng đùa vui của bầy con thơ trẻ
Bên nếp sàn nắng khẽ chạm đầu hiên.
Mời anh về ngắm cảnh đẹp như tiên
Bên dòng suối dịu hiền cô sơn nữ
Thả tóc buông khiến nắng chiều tư lự
Đẹp dịu dàng… anh có thử ghé thăm?
Cô gái Thái - Sơn La (Hoàng Đức Duy)
Em là con gái Thái Sơn La
Da trắng hồng môi đẹp điệu đà
Lướt thướt mê lòng trai đất Nghệ
Nhẹ nhàng đắm đuối kẻ phương xa.
Mù Căng Chải (Hien Ha Ngoc)
Những cô gái đẹp như tiên
Lên Mù Căng Chải vui trên lưng đồi
Bậc thang đẹp những mâm xôi
Tiếng cười trong vắt đọng nơi lúa vàng.
Xem thêm:
Tuyển tập thơ hay, ca dao, tục ngữ về Nam Định - Mảnh đất dệt anh hùng
Thơ về Hải Dương, tục ngữ ca dao Hải Dương thắm đượm nghĩa tình
53 bài thơ, ca dao, tục ngữ, thành ngữ về vùng đất Quảng Trị anh hùng
Thơ về hoa ban Tây Bắc
Tây Bắc là xứ sở của hoa ban. Cho nên nhắc đến thơ về Tây Bắc, chúng ta không thể bỏ qua những bài thơ hay về loài hoa gắn liền với câu chuyện tình yêu của chàng Khum và nàng Ban trong truyền thuyết của người Thái.
Bên cạnh sự hùng vĩ của núi rừng, mời bạn đọc cùng VOH chiếm ngưỡng vẻ đẹp mộng mơ và sức sống căng tràn của của mảnh đất Tây Bắc mỗi mùa hoa ban về.
Mùa xuân Tây Bắc (Khổng Minh Dụ)
Xuân về Ban nở trắng rừng
Đào phai khoe sắc - chúc mừng tình ta
Em về trong ấy bản xa
Anh xin tặng cả mùa hoa Ban rừng.
Hoa ban miền Tây Bắc (Nguyễn Văn Pứ)
Tây Bắc trắng hoa ban màu quý phái
Những cành nghiêng vươn xuống cạnh lối mòn
Như níu giữ chân người con gái Thái
Chuyện tình xưa theo tiếng gió nỉ non…
Nàng Ban giữ trọn mối tình trong trắng
Không sang ngang,không bỏ bạn trai nghèo
Nàng gửi xác giữa lưng đồi hoang vắng
Hóa thành hoa mòn mỏi đợi người yêu !
Hoa ban trắng dịu dàng như thiếu nữ
Tuổi dậy thì mang dáng vẻ kiêu sa
Rừng ban tím bên triền đồi ban đỏ
Cả khung trời như chỉ để bày hoa.
Cô gái Thái hái rau rừng, măng đắng
Đôi chân trần lội suối rửa hoa ban
Làm món nộm đậm hương riêng làng bản
Mùi nếp nương thơm lửa bếp nhà sàn…
Cô gái Thái cánh tay ngà thon thả
Váy hoa xoay, điệu múa Thái dân gian
Tiếng pí, tiếng khèn và trống chiêng rộn rã
Níu chân người vào lễ hội hoa ban.
Hoa ban (Khúc Hà Linh)
Mê đắm hoa ban Tây Bắc
Bập bùng rắc sáng rừng đêm
Về xuôi tôi thèm mang cả
Chùm hoa phập phồng ngực em.
Hoa ban tím (Lê Gia Hoài)
Em biết không anh giống em lắm đó
Yêu rất nhiều sắc tím một nhành ban
Yêu Tây Bắc hoang vu gió đại ngàn
Yêu núi rừng thẳm xanh miền sơn cước.
Trong giấc mơ anh vẫn thầm ao ước
Được em trao tận tay nhành ban tím
Để bõ công nửa đời anh tìm kiếm
Sự nồng nàn của sắc tím biên cương.
Chẳng bao giờ lòng anh thôi tơ vương
Được đắm mình trong rừng ban lộng gió
Ngắm hoàng hôn cùng em bên suối nhỏ
Trao ân tình cùng trăng tỏ rừng đêm.
Biết bao giờ anh về được đây em
Thăm phố núi, thăm người anh thương mến
Hẹn gặp nhé - một ngày anh sẽ đến
Để thỏa lòng khao khát giấc mơ yêu.
Chuyện tình hoa ban trắng (Đất Văn Lang)
Ban trắng trùm sương trắng núi rừng
Như màn tuyết trắng nắng rưng rưng
Như mừng như tủi tình chia lối
Hai ngả tao phùng một lối chung
Chim giang cánh mỏi qua ngàn núi
Gió lạnh nắng nung vượt vạn đèo
Miệt mài bay, một đời thui thủi
Không tổ về, nằm vách cheo leo
Cả đời tìm kiếm chẳng than van
Hồn yêu nâng cánh xác xơ tàn
Hạ nắng thu buồn đông lạnh giá
Lặng thầm sãi gió khắp quan san
Tháng hai chim én lượn từng đàn
Hồng mận mơ đào đón xuân sang
Chim Khun cất tiếng kêu khản đặc
Nghẹn lòng tìm thấy cánh rừng ban
Hoa trắng một màu trắng thong dong
Môi tím buồn se đến nao lòng
Năm cánh trong ngần như giọt lệ
Tủi mừng thỏa nguyện nỗi chờ mong
Chim cận kề hoa giữa núi rừng
Lặng lẽ chan hoà nghĩa thuỷ chung
Tình tự chưa tròn hoa rụng cánh
Chim lại buồn rong ruổi kiếp lao lung…
Ban trắng đâu rồi hỡi tình chung
Hạ đến thu đi đông trắng rừng
Lầm lũi bay hoài không mệt mỏi
Tìm mùa ban trắng nắng rưng rưng.
Xem thêm:
59 bài thơ hay, ca dao, tục ngữ về “đất lửa” Quảng Bình
Tuyển tập thơ về Hà Nam hay nhất, ca dao, tục ngữ về Hà Nam
Tuyển tập thơ về Tuyên Quang - Vùng đất hội tụ sắc màu văn hóa
Thơ về mùa lúa chín Tây Bắc
Tây Bắc mùa lúa chín đẹp mê hồn. Sắc vàng sóng sánh phủ khắp triền ruộng bậc thang mênh mông, bát ngát hòa cùng sắc xanh của núi rừng như một tấm thổ cẩm khổng lồ. Khung cảnh ấn tượng này cứ thể đi vào những bài thơ về Tây Bắc như một nét đặc sắc, một dấu ấn riêng của vùng cao Tây Bắc.
Mường Hum ơi (Nguyễn Lãm Thắng)
Qua bao dốc qua bao đèo bao suối
Ta bám vào mây để tới bản làng
Nhà thưa thớt chênh vênh bao ngọn núi
Bản Mường Hum con suối chảy qua làng.
Mùa lúa chín mọi miền du khách tới
Ruộng bậc thang lưng núi nhuộm óng vàng
Chủ nhật đến chợ phiên vui như hội
Mường Hum ơi cô gái Giáy dịu dàng.
Hết mùa lúa lại đến mùa nước đổ
Nước chảy tràn hết ruộng thấp ruộng cao
Sáng lưu luyến mặt trời lên rực đỏ
Gió nhẹ nhàng con suối chảy lao xao.
Đêm mùa hạ mát lành như Đà Lạt
Mai ta về lại nhớ bản Mường Hum
Nhớ cô gái gùi gì trên lưng nặng
Miệng vẫn cười leo dốc núi băng băng....
Ai về Tây Bắc (Trương Thị Anh)
Chim bay gọi tổ tìm bầy
Bậc thang nhô nhấp sóng say tình người
Ai về Tây Bắc tháng mười
Rừng xanh, lúa chín gọi mời khách qua
Các cô sơn nữ váy hoa
Đỏ xanh thổ cẩm sắc hoa, núi đồi
Vai gùi, chân bước miệng cười
Cheo leo vách núi tốt tươi vụ mùa
Chim kêu bướm lượn vui đùa
Bõ công chăm sóc được mùa lúa gieo
Ngoằn ngoèo, mái dốc cheo leo
Mùa về làng bản cờ reo hội mừng
Chợ phiên điệu khèn bâng khuâng
Vui mùa lúa mới, núi rừng vào thơ
Ai về Tây Bắc mộng mơ
Bậc thang lúa chín lời thơ lưng đồi
Một lần du lịch tới nơi
Sa Pa Thác Bạc vang lời suối reo.
Trưa Mường Ảng (Nguyễn Khôi)
Trưa Mường Ảng cam vàng và lúa chín
Về Sơn La còn ghé viếng bạn xưa
Nắng như cả khoảng trời tây đổ xuống
Một màu vàng no ấm ngập trời trưa.
Ai đó hát ngất ngư Phố Bản
Lũ nghé tơ nhảy giỡn rộn bờ khe
Ngọn gió quẩn thổi tung viền váy đỏ
Làm ngả nghiêng lơi lả cánh rừng tre.
Suối như nghỉ chỉ tiếng gà tao tác
Ai đó ra bến tắm thả hạc vàng
Thả cả tiếng đàn môi sang xứ khác
Trời Điện Biên mây trắng lang thang...
Chẳng ai nói... nghe thầm thì từ đất
Tình thoảng qua... chất ngất tựa Pha Đin
Trưa Mường Ảng hồn nhiên và hoang ngát
Một tiếng lòng thao thiết... phải không em?
Tây Bắc yêu thương (Lãng Du Khách)
Đẹp thay dải sóng ven đồi
Từng vạt lúa trổ đâm chồi kết bông
Mềm mại như dải lụa hồng
Khiến ta ngây ngất phiêu bồng lãng du
Tây Bắc trùng điệp vào thu
Bản làng chìm đắm lời ru lúa vàng
Khắp vùng trời đất mênh mang
Dải lụa sóng sánh xếp hàng trên nương
Ô kìa! Thiếu nữ dễ thương
Váy cẩm rực rỡ bản Mường quê ta
Em đẹp như một đóa hoa
Điệu Then em múa tình ca núi rừng
Tiếng chim thánh thót chào mừng
Bầu bạn thân hữu tưng bừng ghé qua
Điệu khèn réo rắt khúc ca
Rượu cần mời bạn say ngà mềm môi
Thơm mùi thú nướng núi đồi
Nhà sàn bếp lửa ta ngồi giao duyên
Thương gái sơn cước cười hiền
Em hay rượu ngọt ru miền thiên thai
Lửa rừng đọng đáy mắt Nai
Ru ta phiêu lãng canh dài mau qua
Bình minh rộn tiếng sơn ca
Sương mai ngưng đọng cánh hoa rạng ngời
Núi đồi Tây Bắc thương ơi
Sao hùng vĩ quá tuyệt vời nước non
Chân ta dạo bước đường mòn
Hồn ta đọng mối tình son núi rừng!
Thơ về Tây Bắc không chỉ ca ngợi thiên nhiên, con người, lịch sử hào hùng mà còn thể hiện niềm tự hào của những người con sinh ra, lớn lên, gắn bó, yêu mến mảnh đất này. Hy vọng, tuyển tập thơ Tây Bắc do VOH tổng hợp đã giúp bạn thấy được sức hút và vẻ đẹp trên dải đất phía Tây của miền Bắc Việt Nam.
Đừng quên theo dõi và cập nhật các bài viết hấp dẫn, thú vị, bổ ích cùng VOH tại chuyên mục Sống đẹp.