Yên Tử là một dãy núi trải dài trên địa bàn 3 tỉnh Quảng Ninh, Bắc Giang và Hải Dương. Chốn “bồng lai tiên cảnh” này được các thi nhân lột tả một cách đầy tinh tế bằng những vần thơ về Yên Tử nhẹ nhàng, sâu lắng.
Hãy cùng theo chân VOH ghé thăm khu du lịch tâm linh nổi tiếng ở Quảng Ninh qua chùm thơ Yên Tử hay, độc đáo trong bài viết.
Thơ về Yên Tử hay, ý nghĩa nhất
Những bài thơ hay về Yên Tử sẽ giúp bạn cảm nhận được vẻ đẹp thanh tịnh hiếm có của vùng đất thiêng này. Đây cũng chính là địa điểm mà vua Trần Nhân Tông chọn làm nơi tu hành và thành lập nên Thiền phái Trúc Lâm.
Giã từ Yên Tử
Thôi thông ở lại với trời
Ta về phố chợ với người hồng nhan
Cõi trần bào ruột xót gan
Bát cơm nóng hổi giòn tan miếng cà
Đã quen tiếng chó tiếng gà
Mái tranh lạt buộc hiên nhà phên che
Giã từ sương núi mây khe
Giã từ kinh kệ về nghe chuyện đời
Lăng nhăng trăm sự rối bời
Mà sao yêu cái cõi người thẳm sâu.
(Vũ Quần Phương)
Yên Tử
Hành hương Yên Tử
Trúc mọc đầy rừng, măng nhọn hoắt,
Gió lao xao, lá phơ phất đầu ghềnh
Dốc dựng đứng chênh vênh ngang vách núi,
Tiếng người hoà tiếng trúc hoá câu Kinh.
Trăng ngày Yên Tử
Leo tít đỉnh non ngàn thước lẻ
Mây trắng lòa nhòa, hơi mát lan
Nắng lên, trời hửng, mây đâu mất,
Trăng ngày còn một mảnh, treo ngang.
Tượng An Kỳ Sinh
Mỏm đá, đứng một mình ngắm núi,
Cả một đời tu luyện tầm tiên
Đắc đạo, để hình hài hoá thạch,
Thả hồn vào một cõi thiên nhiên.
Trúc Lâm đại sĩ
Trút áo hoàng bào, sau những ngày đánh giặc
Tông phái mới chân truyền phổ độ nơi nơi
Yêu Phật vẫn nặng lòng vì đất nước,
Thuyết giáo đâu quên những chuyện đời.
(Ngô Văn Phú)
Người ở Yên Tử
Người rời đất có xa đâu
Nhưng đất không ngồi bình yên được vậy
Và đá không đổ bóng dài được vậy
Trên những ngọn tùng, trên vầng mây.
Người bình dị
Tưởng như ta có thể đặt tay lên bàn chân gầy của Người
Nghe ram ráp
Những dấu bùn lịch sử.
Không có tiếng quân reo
Không có lửa
Chỉ có tiếng gậy trúc bà cụ gõ vào đá núi.
Người ngồi đó
Dắt ta vào bảy trăm năm
Thăm thẳm như một giọt nước mắt.
Ôi chao,
Rồi ta mãi mãi
Thương nhớ một Người
Rồi ta thương nhớ
Một thời nước ta…
(Nguyễn Khoa Điềm)
Yên Tử mây trắng bay
Nghìn thế đá xây đỉnh nơn Yên Tử
Một dáng thiền còn trụ giữa mây thiêng
Xuất thế hay nhập thế?
Vẫn đinh sinh tuệ
Để cỏ ảo huyền, xanh biếc Ngọa Vân Am.
Nơi đây, người từ giã ngai vàng
Rũ bỏ quyền năng như là hư ảo
Về với bản thể, nhất nguyên uyên áo
Nghe tiếng đất quằn quại xé mình sinh hạt gạo
Nỗi nhân gian nát lòng vì dông bão táp xô.
Về với nguồn xưa,
Cửa Phật gõ mõ là tụng, thỉnh chuông là niệm
Kê dưới chân mình tham vọng quân vương
Gông một trái tim có thể bất ngờ thành núi lửa
Tìm đức tụ sinh giữa cõi vô thường
Bỏ làm vua, chỉ tĩnh tại chăn dân
Chọn tâm Phật thu ngoại cảnh vào nội giới trăm năm, ngàn năm…
Nơi trập trùng thâm u Yên Tử núi ngàn
Bao luận bàn khi hữu hình, lúc vô sắc tướng
Lẽ luân hồi sinh tử nhân gian vô lượng
Vận nước nắng mưa, hưng phế thế thời
Bát ngát đỉnh trời vẫn trắng mây bay.
(Nguyễn Đình Minh)
Yên Tử
Đường ngả nhựa tận thềm vách núi
Bóng cáp treo vời vợi trên đầu
Hương khói vẫn khói hương xưa cũ
Chốn tu hành người đến dìu nhau.
Ta đâu quản rêu phong bậc đá
Bảy trăm năm biến ảo bời bời
Anh bên cạnh có gì lo nữa
Sương chùa Đồng sẽ thấm mồ hôi.
Xin thăm thẳm phút giây độ lượng
Lỡ vòng tay nhẹ nép vai tròn
Chút mụ mị giật mình biết lỗi
Sợ mai ngày Yên Tử xa hơn.
Tạo hóa những khôn cùng màu nhiệm
Dựng ngang trời Thiền phái Trúc Lâm
Đại ngàn bỗng hóa thành mặt lưới
Lọc li ti hạt bụi phàm trần.
(Đào Vĩnh)
Hồi chuông Yên Tử
Đá non thiêng dựng bên trời
Bao thăng trầm vần sáng ngời chữ tâm
Dáng tùng xanh bảy trăm năm
Hiên mây sứ trắng lặng thầm màu sương.
Rêu phong biêng biếc vô thường
Ngân nga rung một hồi chuông vọng thiền
Tĩnh tâm tọa lạc đỉnh thiêng
Tan trong gió khói Hoa Yên mờ mờ.
Mắt xưa canh giữ cõi bờ
Ngàn năm đâu dễ xóa mờ lòng Nhân
Nguyện lòng một nén hương dâng
Hồi chuông Yên Tử vang ngân sơn hà…
(Nguyễn Lãm Thắng)
Yên Tử
Ở miền đông bắc Quảng Ninh
Có ngôi chùa cổ ánh linh sáng ngời
Chùa Đồng khoác áo sương rơi
Ngôi chùa lóng lánh đồng phơi sắc hồng.
Mái chùa duyên dáng vút cong
Nghiêng hồn đất Việt thinh không lộng trời
Hương trầm ngan ngát, mây trôi
Di đà niệm Phật vọng nơi núi đồi.
Bách, tùng sừng sững sánh đôi
Trúc tiên lay vẫy đón mời khách du
Thăm từ thiền viện Trúc Lâm
Giải Oan chùa nhớ thành tâm cung tần.
Hoa Yên ngài ngự Nhân Tông
Kỳ Sinh đứng giữa nhìn trông biển trời
Linh thiêng thanh tịnh dâng đời
Vui mừng chào đón muôn người về đây.
Thiều quang sáng tỏa bóng lay
Quan âm bồ tát cưỡi mây giáng trần
Tĩnh mịch vọng tiếng chuông ngân
Yên Tử thoát tục cõi trần vua lên
Cho dân cho nước vững bền
Thịnh hưng đạo Phật vang rền trời Nam.
(Nguyễn Đức Pha)
Xem thêm:
Tuyển chọn 37 bài thơ Phật giáo - lời dạy sâu sắc về nhân sinh
48 câu nói của Phật, bài thơ, stt về phóng sanh hay nhất
Những câu nói hay của Phật giúp bạn an yên và thêm yêu cuộc sống
Lạnh trên Yên Tử
Trong chiều tĩnh lặng khói sương
Nghe trong giá lạnh mùi hương bay về
Oan hồn trong cõi u mê
Đứt dây thiên tử phận về cõi oan.
Tôi không tin ngần ấy con người
Yêu vua đến độ lao vời suối sâu
Một người yêu đến xót đau thì tin
Chứ hàng trăm chục, biết đâu dạ người.
Các quan vốn dĩ nhiều mưu kế
Dăm chục cung phi có tiếc gì
Đẩy người xuống vực, trò quen thuộc
Đẩy bàng lưỡi uốn, đẩy bàng uy.
Vua được hài lòng về cõi Phật
Quan giãi lòng trung chẳng mất gì
Bấy nhiêu phận gái rơi như lá
Danh truyền tiết nghĩa gió bay đi.
Chiều sương Yên Tử lạnh tê
Hồn oan đất Phật đòi về cõi yêu.
(Vũ Quần Phương)
Hoa trà mi trên núi Yên Tử
Giữa đỉnh núi Yên Tử mờ sương
Tôi bỗng gặp đoá trà mi nở trắng
Hạt sương đậu trên cành hoa yên lặng
Mỗi hạt sương thành một bông hoa.
Đỉnh núi mênh mang bốn phía trắng nhòa
Sàn đá lạnh và gió từng đợt rét
Đoá trà mi trắng một màu tinh khiết
Như chẳng hề dính bụi đất xung quanh.
Hoa rất trắng lá càng xanh
Cánh hoa mảnh mà lá thì rắn rỏi
Đá nâu sậm thân cây như ám khói
Mà hoa thì nở trắng mênh mang.
Trời đầy sương chẳng mấy lúc tạnh quang
Ngày trên núi tựa đêm trăng ẩm ướt
Đoá trà mi như ngôi sao trong suốt
Trong rét mưa vẫn dịu dịu toả hương.
Giữa đỉnh núi Yên Tử mờ sương
Tôi bâng khuâng trước đoá trà mi trinh bạch
Đoá trà mi toả ngời như ánh mắt
Của ông vua - người lính thuở nào.
(Thi Sảnh)
Yên Tử sơn
Vạch sương tìm cội
Lặn lội nghìn trùng
Ung dung đá sỏi
Hư thực vô cùng.
Dưới trời không đất
Trên đất không trời
Nhân gian lơ lửng
Ai màng cuộc chơi.
Hoa yên mù khói
Ẩn hiện chùa Đồng
Người tham tiếng mõ
Gió gõ chuông không.
Nghe hồn đại thụ
Phiêu bồng cổ nhân
Ngàn năm Yên Tử
Một lần hóa thân.
(Trịnh Bửu Hoài)
Bông hoa Yên Tử
Nở trên đỉnh núi
Thản nhiên trong gió mạnh
Mây bay.
Bảy trăm năm trước
Đức Phật hoàng Trần Nhân Tông
Cúi đầu đi qua.
Em và tôi
Đang cúi đầu đi qua
Các con và mọi người
Cùng cúi đầu đi qua.
Xuống chân núi
Gặp đoàn hành hương
Tay gậy trúc
Mắt ngước lên
Thiêu đốt gốc hoa ngùn ngụt.
(Mai Văn Phấn)
Bóng tùng Yên Tử
Mai ngày lên Yên Tử nghe em
Hãy thắp hương trước hàng tùng nghìn tuổi
Chuyện Thiền Tông Trúc Lâm em khoan hãy hỏi
Chỉ ngẫm về cây thôi, về những cây tùng.
Một ngàn năm trên đá sỏi khô cằn
Đến kim loại cũng biến thành cát bụi
Một ngàn năm sao dời, vật đổi
Đến thần linh, di ảnh cũng phai hình.
Vươn lên trời xanh, để xanh
Đứng trên đá cứng, để cứng
Reo ca trong hoang vắng
Trò chuyện cùng trăng sao.
Anh không dám nói về Trúc Lâm Thiền Tông
Yên Tử bình sinh đời mình không tới được
Một kiếp nạn nhỏ nhoi vượt còn khó nhọc
Tâm đức hèn đừng luận việc thánh nhân.
Nhưng tuần hoàn vũ trụ vẫn mùa xuân
Dẫu cỏ, dẫu hoa lượng trời ban rộng đủ
Em thấy đấy những lụi tàn héo rữa
Nhân quả nào dung dưỡng để hồi sinh.
Phúc đức tiêu hoang, hạn hoạ để dành
Mục ruỗng đã hoại vào căn cốt
Lẽ vay gửi, lẽ cho, lẽ được
Để biết hôm nay còn tới cõi vô cùng.
Kìa! Em ơi ẩn giữa bóng tùng
Hiền nhân đấy! Trúc Lâm Thiền Tông đấy
Bệ ngọc, ngai vàng mấy ai hay bùa ngải
Đường tùng xanh độc bộ mấy ai từng.
(Đỗ Quốc Thuấn)
Yên Tử xanh
Ta cùng với ta đi về Yên Tử
Mây lửng lơ như khêu, như giữ
Dụ ta vào nhòe giữa lá xanh
Chim kêu chín một góc cành.
Quả đỏ một mùa lẳng lặng
Đọt măng cựa trong đất ẩm
Mịt mờ mây nước mang mang
Chuông ngân như tự xưa ngàn.
Cắm ta giữa trời và đất
Lòng thành ta làm lễ vật
Dâng lên cùng một giọt đầu
Gió quẩn trong rừng ngàn lau.
Trưa sớm hay chiều đã muộn
Rễ tùng đan như răng lược
Cài chặt ta vào xanh om
Xuống lên vẫn một lối mòn.
Chót vót trời cao nắng tái
Lòng bỗng ngây thành quả dại
Rụng vào Yên Tử xanh xanh.
(Vũ Thị Huyền)
Xem thêm:
Top những bài thơ về du lịch hay nhất
15 bài thơ về sông Hương - thơ tình lãng mạn xứ Huế
40 status, ca dao về Hội An và 14 bài thơ về Hội An hay nhất
Những bài thơ về chùa Yên Tử ấn tượng
Ngoài sở hữu những thắng cảnh hoang sơ, hùng vĩ như thác Vàng, thác Bạc… thì núi Yên Tử còn là nơi lưu giữ các di tích lịch sử gắn liền với đạo Phật. Xen kẽ với cảnh sắc thiên nhiên là chùa chiền, đền, tháp cổ kính và trang nghiêm. Đọc thơ về chùa Yên Tử, thơ chùa Đồng Yên Tử, chúng ta sẽ thấy được điều đó.
Lịch sử II
Cõi nát bàn thoắt đã mấy trăm năm
Còn vọng mãi tiếng chuông chùa Yên Tử
Chuỗi tràng hạt vắt ngang chiều lịch sử
Lối vua đi đêm ấy có trăng rằm.
(Vũ An)
Trở lại Yên Tử
Năm mươi năm trước cũng nơi này
Nay đến bao điều đã đổi thay
Cáp kéo thay đường mòn dốc thẳm
Trùng tu chùa mới quyện chân mây.
Hoa Yên cổ tự vui lòng khách
Thiền viện Trúc Lâm mới dựng xây
Vẫn đấy như xưa rừng cổ đại
Chim về ríu rít dưới tầng cây.
(Nguyễn Đức Pha)
Đề Yên Tử sơn Hoa Yên tự
Yên sơn sơn thượng tối cao phong,
Tài ngũ canh sơ nhật chính hồng
Vũ trụ nhãn cùng thương hải ngoại,
Tiếu đàm nhân tại bích vân trung
Ủng môn ngọc sóc sâm thiên mẫu,
Quải thạch châu lưu lạc bán không
Nhân miếu đương niên di tích tại
Bạch hào quang lý đỗ trùng đồng.
(Nguyễn Trãi)
Dịch thơ: Đề ở chùa Hoa Yên trên núi Yên Tử
Trên núi Yên Tử chòm cao nhất
Vừa mới canh năm đã sáng trời
Tầm mắt bao trùm nơi biển tận
Từng mây nghe thoảng tiếng ai cười
Rừng vươn giáo dựng tre nghìn mẫu
Đá rũ rèm buông nhũ nửa vời
Miếu cổ Nhân Tông hằng để dấu
Mắt còn trắng toả ánh đôi ngươi.
(Lê Cao Phan)
Đăng Yên Tử sơn tự
Dã hoa đề điểu cộng phân vân,
Thạch mạn yên la khứ lộ phân
Tỵ tục tăng vô oa giác niệm,
Ẩn hình trúc hữu hổ ban văn
Lý thung ngộ xứ quan hồng cận,
Cơ đáo nhàn lai thức bạch vân
Nhật mộ nhất thanh thuỳ tống khách,
Thanh phong sơn hạ hống sơn quân.
(Thái Thuận)
Dịch thơ: Lên chùa núi Yên Tử
Hoa đồng nở rộ, rộn chim kêu
Lối rẽ, mây lồng đá đốm rêu
Lánh tục, “sừng sên” tăng phủi sạch
Giấu hình, vằn hổ trúc in sâu
Chùm mây trắng gợi lòng nhàn hạ
Dâm bụt hồng khoe lẽ nhiệm màu
Tiễn khách chiều hôm đâu vẳng tiếng
Chân đồi gió mát cọp đang gào.
(Bùi Duy Tân, Đào Phương Bình)
Trúc Lâm Yên Tử
Đến thăm nơi ngự Phật hoàng
Năm xưa ngài bỏ ngai vàng đến đây
Người về với gió cùng mây
Trúc Lâm – Yên Tử sương dày, thông reo.
Chim ca vượn hót trên đèo
Tu nhân, tích đức trong veo muôn đời
Trải qua sóng gió đầy vơi
Ngai vàng Đại Việt – một trời quyền uy.
Phật hoàng tâm sẵn từ bi
Hay vì nhân thế, nỗi gì mà thôi
Thông reo vi vút lưng đồi
Người mang tâm Phật sáng ngời ngàn năm.
Núi thiêng Thiền phái Trúc Lâm
Non sông không thẹn, tao nhân yên lòng
Nước non con cháu Lạc Hồng
Vẫn ngân vang tiếng trống đồng ngàn xưa
Chùa Đồng sương gội nắng mưa
Phật hoàng đứng đó sớm trưa tỏa ngời.
(Phạm Văn Hải)
Chùa Vân Tiêu
Vân Tiêu quay hướng phía Tây phương
Dãy núi Tử Yên án thành trường
Mây trôi lờ lững triền Yên Tử
Tùng xanh lãng đãng bóng trong sương.
Mây đến Vân Tiêu mây tự tan
Chín tầng chùa tháp giữa non ngàn
Im lìm trên một ông rùa đá
Hoa cười rung cánh khóm địa lan.
(Hoàng Quang Thuận)
Chùa Long Động ở núi Yên Tử
Dây chằng bậc lạnh cố lách lên,
Đến cửa chùa rồi mệt mỏi quên
Một cụm lâu đài ngoài thế tục,
Bốn mùa xuân cả khác nhân gian.
Dưới trăng, vượn hót rừng ai oán,
Ngắm núi, tựa giường sư nhập thiền
Sao được nhẹ mình buông vật luỵ,
Tử Tiêu đỉnh núi bạn mây nhàn.
(Nguyễn Trung Ngạn)
Yên Tử sơn Hoa Yên tự
Yên Tử sơn trung tiên cảnh tịch,
Bạch vân thâm xứ tàng kim bích
Nham u tùng lão động thiên hàn,
Hồng cẩn hoa khai châu lộ trích.
(Vũ Quỳnh)
Dịch thơ
Núi cao Yên Tử cảnh thần tiên
Mây trắng bao quanh một cõi thiền
Núi thẳm, tùng già, hang động rét
Phù dung hoa nở giọt sương huyền.
(Nguyễn Tiến Đoàn)
Trên đỉnh Yên Tử
Bao kiếp người châm nhang vào mây trắng
Nắng chùa Đồng thường trụ cõi trôi bay
Đời mỏi rã những bước chân giả tạm
Neo vào đâu thành cõi thực nơi này?
Ta bồng bềnh trôi về phía rừng mai
Chùa Vân Tiêu gác kèo lên sương khói
Úp mặt xuống, dưới kia là cao rộng
Ngước mắt lên, sâu thẳm một vực trời.
Dao diết đá cho thời gian dừng lại
Tháp Huệ Quang trầm mặc sắc phù vân
Treo vách núi, hương trầm bay ngược gió
Tiếng mõ kinh chạy dọc cội nguồn.
Từ am nhỏ, Trúc Lâm nghìn phương rọi
Nơi non thiêng muôn thuở vọng Phật hoàng
Lửa tam muội thiêu nỗi buồn cháy cạn
Chắp tay xin im lặng giữa Hoa Yên.
(Chu Minh Khôi)
Lên Yên Tử
Qua con suối Giải Oan
Đã chạm hồn Yên Tử
Ngôi vua như dép rách
Cuốn theo dòng suối trôi.
Theo chân Đức vua Trần
Lên đỉnh thiêng Yên Tử
Mỗi bậc đá trèo lên
Lòng tục trong già nửa.
Chùa Đồng đến đây rồi
Đầu tưởng chạm mây trôi
Bạch Đằng nhìn xuống dưới
Lặng lẽ chảy bên trời.
Giặc đã thua chạy dài
Núi sông hiền dịu thế
Nhưng những nỗi lo đời
Chớn chở ngàn Yên Tử.
(Mai Quốc Liên)
Xem thêm:
80 stt đi chùa cầu bình an cho gia đình, cap đi chùa hay giúp tịnh tâm
36 bài thơ đi chùa cầu bình an, chùm thơ đi lễ chùa cầu duyên hay và ý nghĩa
Bài thơ về Yên Tử ngắn, giàu cảm xúc
Đỉnh Yên Tử cao 1.068m so với mực nước biển, quanh năm sương mù che phủ. Vào mùa đông, đất trời và núi rừng ngập sương trắng, tạo nên khung cảnh huyền ảo, hữu tình. Nếu bạn chưa có dịp đặt chân đến vùng đất này thì hãy đọc qua những câu thơ về Yên Tử để chiêm nghiệm, tận hưởng không khí trong lành ở đây nhé!
Yên Tử
Làm vua mà cũng chán
Bỏ đi theo mây ngàn
Một nước cờ Yên Tử
Làm bận lòng thế gian.
(Xuân Sách)
Lên Yên Tử
Ngày mỏng mờ hơn chuông rõ hơn
Trúc vin nghìn bậc đá rêu mòn
Núi khom khom vái, mây dâng lễ
Từng thắp xanh trời vạn nén thơm!
(Trương Nam Hương)
Đề núi Yên Tử
Trên núi Yên Sơn đỉnh cao nhất
Trời mới canh năm đã ửng hồng
Mắt nhìn tận cùng ngoài biển thẳm
Nói cười giữa mây biếc không trung.
(Lê Quý Đôn)
Lên Yên Tử
Nhớ về Phật Hoàng Trần Nhân Tông
Giũ sạch trần ai, về Bến Giác
Quy y Tam bảo, chốn thiền môn
Dẹp xong giặc nước, lên Yên Tử
Gió tận non cao, nước tận nguồn.
(Đinh Văn Lành)
Mai vàng Yên Tử
Lên Yên Tử tìm mai vàng Yên Tử
Muốn thốt cùng hoa những chuyện giấu lòng
Rừng mai nở, biển sóng vàng dìu dịu
Hoá tượng hình những ngày tháng cầu mong!
(Phan Cung Việt)
Trên sông Yên Tử
Triều xuân dâng khắp, nước sông lên,
Chim nước trong lau vẫn ngủ quen
Đồi bắc non nam đầy cảnh đẹp,
Nước sông một giải khó quay thuyền.
(Nguyễn Trung Ngạn)
Chơi Yên Tử, nhớ Hoa Yên
Giữa chiều náo nhiệt phố phường
Vụt nhớ ngàn cao Yên Tử
Vắng tanh vạn gốc tùng im
Thiếu bóng mình đi dưới đó.
Giữa chiều Hà Nội nhớ Hoa Yên
Nghìn chiều tùng xanh đứng lặng yên
Mình đã về đây vui phố xá
Non cao còn hướng mắt trông nhìn.
Yên Tử
Ta là kẻ nhỏ nhoi trong trời đất
Mây giăng ngang, núi vút tựa hồ cầm
Lòng trong sạch một lần lên Yên Tử
Rừng nghiêng nghiêng, Phật ẩn ở trong lòng!
Người xưa hỡi dấn thân cùng mây trắng
Hồn thơ bên suối róc rách reo
Đã gửi lại bụi trần khuất nẻo
Để nghìn năm ta lại vượt đèo
Để nghìn năm sừng sững thông reo
Để nghìn năm bay hồn bên trời rộng
Lòng hư không Yên Tử một chiều.
(Thái Thăng Long)
Đề Yên Tử ky
Văn đạo sơ dương hữu Yến sơn
Vị thuỳ phi hướng chỉ giang can
Đài mao nhuận trạch phong nan lạc
Thạch cốt lăng tằng tuyết bất hàn
Cửu túc Kim Lăng mông noãn dực
Khẳng tường sa mạc quý mi nhan
Giang hồ khâm trác phi cừ chí
Bản sĩ hà thanh triển xí đoàn
(Đinh Nho Hoàn)
Dịch thơ: Để hoàn đá ở Yên Tử
Chuyện rằng một sáng lúc hừng đông
Én đậu biến thành núi cạnh sông
Xanh tốt cỏ rêu bền bão tuyết
Cheo leo vách đá vững bình phong
Kim Lăng trú lại mừng nuôi dưỡng
Sa mạc bay đi thẹn ngó trông
Quanh quẩn sông hồ nào chí lớn
Vút lên nhân lúc nước còn trong.
(Đinh Nho Hồng)
Ở am núi Yên Tử
Am sát trời cao lạnh
Cửa mở trên tầng mây
Mặt trời lên Long Động
Hổ Khê băng còn dày.
Vụng về không mưu chước
Mệt gậy chống liền tay
Rừng trúc nhiều chim đậu
Quá nửa bạn sư thầy.
(Huyền Quang thiền sư)
Du Yên Tử sơn kỳ 2
Yên Sơn sơn thượng độc ta nga
Tằng đạo danh lam thắng tích đa
Bảo tháp thâm niên tàng Phật cốt
Vân tiêu hà xứ thị tiên gia
Duy dư bạch thạch mai sương thảo
Bất tận thương đài đới vũ hoa
Đáo thử yên hoa đương nhị nguyệt
Trúc Lâm yêm ưởng tịch dương tà.
(Phan Mạnh Danh)
Dịch thơ
Chót vót non Yên đứng giữa vời
Tiếng đồn danh thắng thiếu gì nơi
Tháp vùi cốt Phật bao đời trước
Mây cách nhà tiên mấy dặm khơi
Trắng lớp đá đen màu cỏ ấy
Xanh rờn rêu ủ hạt mưa rơi
Tháng hai hoa khói ghi ngày tới
Rừng trúc loi thoi ánh mặt trời.
(Vũ Mộng Hùng)
Yên Tử được mệnh danh là “đệ nhất linh sơn” của Việt Nam vì nằm giữa núi rừng hùng vĩ và sở hữu cảnh sắc mang đậm phong vị cổ xưa. Có lẽ, đây chính là điểm độc đáo thu hút nhiều lữ khách phương xa tìm đến để khám phá vùng đất thiêng này. Hy vọng, các bài thơ về Yên Tử sẽ cung cấp thêm cho bạn những thông tin bổ ích, thú vị.
Đừng quên cập nhật những kiến thức mới nhất, hấp dẫn nhất tại VOH - Sống đẹp.