- Thơ về Lai Châu hay nhất
- Gửi Lai Châu (Trần Mạnh Hảo)
- Đã có một Lai Châu (Nguyễn Đình Minh)
- Nồng nàn Lai Châu (Hiền Xuân)
- Dáng núi quê mình (Đào Chính)
- Bàn chân hóa đá (Huỳnh Nguyên)
- Lai Châu mùa này (Trương Huy)
- Một thoáng Lai Châu (Huy Long)
- Thiêng liêng mốc giới (Hải Yến)
- Sáng mãi ngọn lửa hồng (Đào Chính)
- Gửi Lai Châu (Thanh Luận)
- Thơ hay về nỗi nhớ Lai Châu
- Bài thơ về đất và người Lai Châu
- Trước đền thờ vua Lê Lợi (Đinh Hồng Nhung)
- Tâm tình Lai Châu (Vũ Nhang)
- Lời ru (Nguyễn Bảo Chân)
- Em viết về cô gái Lai Châu (Nguyễn Thị Lương)
- Em gái La Hủ (Thanh Luận)
- Em bé Hà Nhì (Thanh Xuân)
- Em là con gái Bản Bo (Quang Đức)
- Buổi sáng ở vùng cao (Châm Võ)
- Vàng lúa vầng trăng (Huỳnh Nguyên)
- Thiếu nữ La Hủ (Tử Vân)
- Thơ về lễ hội ở Lai Châu
- Thơ hay về những địa danh nổi tiếng ở Lai Châu
- Về Nậm Nhùn (Đinh Hồng Nhung)
- Về Phiêng Lúc (Trần Văn Liên)
- Dào San quê em (Đào Chính)
- Hồ Thủy Sơn (Tống Quyết Tiến)
- Anh sẽ đưa em về với Tân Uyên (Trần Văn Liên)
- Pu Ta Leng (Văn Bốn)
- Nhớ Kan Hồ (Phạm Đào)
- Mùa Đông Khoen On (Đinh Hồng Nhung)
- Tà Hừa thênh thang (Đinh Hồng Nhung)
- Thăm Pắc Ta (Lê Bá Tăng)
- Nâm Mu (Lê Bá Tăng)
- Một chiều Thẩm Phé (Phạm Đào)
- Mường Cang của noọng (Đinh Hồng Nhung)
- Sìn Hồ quê em (Thanh Luận)
- Nậm Chăng (Lê Bá Tăng)
- Về Tân Uyên (Hồ Hữu Thức)
- Viết ở Sì Lở Lầu (Thanh Luận)
- Hẹn với Tà Mung (Đinh Hồng Nhung)
- Lên đỉnh Pú Đao (Bùi Thị Sơn)
Lai Châu là một tỉnh miền núi cực Bắc của Việt Nam, có độ cao hơn 1200m so với mực nước biển. Không chỉ được thiên nhiên ưu ái cho những cảnh đẹp kỳ thú, vùng đất này còn có nền văn hóa đặc trưng và đa dạng từ 20 dân tộc sinh sống trên địa bàn như Thái, Mông, Kinh, Dao, Khơ Mú, Tày, Mường, La Hủ, Mảng, Si La... Vẻ đẹp vừa thơ mộng trữ tình, vừa ấn tượng thu hút ấy đã đi vào những vần thơ về Lai Châu khiến bao người say đắm. Trong bài viết sau, hãy cùng VOH khám phá vùng đất này.
Thơ về Lai Châu hay nhất
Lai Châu làm "say" lòng người bởi nhiều ngọn núi hùng vĩ, những dòng thác đêm ngày tung bọt trắng xóa hay những thửa ruộng bậc thang vàng óng chờ ngày thu hoạch. Không những vậy, văn hóa đầy sắc màu cùng cuộc sống giản dị mộc mạc của người dân miền núi chính là điểm nhấn níu chân du khách thập phương.
Gửi Lai Châu (Trần Mạnh Hảo)
Trái tim đập không một ai nhìn thấy
Ở ven trời Tây Bắc có Lai Châu
Hoa ban nở thành người con gái Thái
Đám mây bay trong thau nước gội đầu.
Nơi sông Đà vặn mình rung núi
"Lối Ma Ly Pho là sợi chỉ xuyên qua xống váy mèo"
Thị xã nhỏ như chiếc áo cài trên ngực đất nước
Núi hai đầu mây đến đá lông nheo
Nơi con thác giữ nụ cười em lại
Tiếng Thái thương như cầm được giữa tay mình
Tóc em đó như mùa màng gặt hái
Mỗi cái nhìn ẩn chứa một bình minh.
Nơi ngủ dậy núi đã đầy trong mắt
Trong chiêm bao còn vọng tiếng nai chiều
Tiếng ngựa thồ gõ vào mây rậm rịch
Em gội đầu để suối suốt đời reo.
Nơi em về bản Chi Luông, bản Xá
Hoa rừng thơm như có kẻ theo cùng
Bản mới dựng mắt em là chiếc lá
Rơi bập bùng chân cứ muốn đi chung.
Nơi vách đá còn ghi bia Lê Lợi
Lịch sử ngược sông Đà, nước réo tiếng gươm xưa
Em đứng đó mỉm cười khi anh hỏi
Như hoa ban chỉ nở lúc sang mùa.
Nơi dấu tích còn ghi thời thống khổ
Cô gái xòe xưa lao mình xuống sông Đà
Chỗ em khóc sân vua Đèo giờ biếc cỏ
Anh đi tìm nước mắt gặp lời ca.
Anh đã gặp những con người như lửa
Giấu khói lửa đi như thời bếp Hoàng Cầm
Điện Biên của mọi người dành riêng em điệu múa
Những đời thường nhập lại hoá nhân dân.
Lai Châu của lúa thơm sắn ngọt
Của tình em cho thị xã trăng rằm
Của ngọn gió kéo mặt trời qua dốc
Tiếng khèn Mèo làm suối cứ băn khoăn.
Anh xin mang tiếng sông Đà về với biển
Để lòng em tìm lại buổi ban đầu
Em đứng đó mây ven trời vô kể
Để suốt đời anh mắc nợ Lai Châu...
(1981)
Đã có một Lai Châu (Nguyễn Đình Minh)
Có một Lai Châu ủ hồn trong truyện cổ
đồi Xôi Nướng chín thơm đồng Mường Thanh
tiếng súng Điện Biên còn rung bài lịch sử
quân reo... vang từ phía xa xanh.
Đã có một Lai Châu trong tôi như hơi thở
trời vắt chiều thành ngọc, trăng vương hương rừng
lấp lánh khăn Piêu. Em. Mái sàn, bếp lửa
hoa ban dâng mây trắng rưng rưng.
Thác réo sôi, hồn lau thì phơ phất
chiếc gậy mẹ tra ngô cắm xuống cỗi cằn
đêm bí ẩn rừng sâu nai tác
sông Đà...
thuyền đuôi én nổi nênh.
Tuổi trẻ đời tôi và nhà tôi ở đó
bàn chân tướp máu nẻo cuối trời
thắp một đức tin rằng hoa sẽ nở
chim sẽ bay về
dẫu năm tháng đầy vơi.
Lòng biết thâm sơn đã mọc lên thành phố
ngọn đuốc hồng hoang hoá điện sáng đêm rừng
nhưng cần rượu vẫn nồng nàn thương nhớ cũ
gió dội về ào ạt
tiếng ngàn xanh...
Nồng nàn Lai Châu (Hiền Xuân)
Nọong ơi gà gáy rồi
Trời ửng hồng quấn núi
Tiếng Mông Dao í ới
Tíu tít vang tiếng cười
Chợ phiên gọi bao người
Thành chợ tình của núi
Giữa đại ngàn mây suối
Quyến luyến tình chợ phiên
Lai Châu xứ thần tiên
Chợ rợp màu thổ cẩm
Mường Than ruộng xanh mướt
Ngát hương chè Than Uyên
Điệu xòe nụ cười duyên
Rượu San Lùng ta hát
Giữa đất trời bát ngát
Gió trăng ngàn suối reo
Điệu khèn ta về theo
Hoa Ban rừng dẫn lối
Nếp nương thơm chiều tối
Ấm bản tình Lai Châu.
Dáng núi quê mình (Đào Chính)
Trăm ngọn núi nghiêng về một hướng
Như những chiến binh canh giữ đất trời
Như dáng mẹ gùi mây trên núi
Như hình cha cõng nắng lên rừng
Dáng núi quê mình - bóng hình cha mẹ
Che chở ta khôn lớn nên người
Ai đã hát “Lời ru bóng núi”
Càng thêm yêu dáng núi quê mình.
Núi xây thành lũy thép biên cương
Bảo vệ quê hương giữ gìn đất nước
Dáng mẹ bồng con đợi chờ thao thức
Khát vọng yêu thương núi đứng hẹn hò
Như đỉnh Thái Sơn công cha nghĩa mẹ
Suốt một đời vất vả chở che
Sớm nắng chiều mưa còng lưng núi đỡ
Đời mẹ qua rồi mà núi vẫn non.
Núi có tên mà không có tuổi
Để muôn đời vẫn gọi núi non.
Bàn chân hóa đá (Huỳnh Nguyên)
Nóng giội lửa đồi tranh khô khốc
Núi hun hơi rát phả mặt người
Đất trời bất chợt luồng gió lốc
Anh chiến binh đội nắng lên đồi
Bạc áo thời khai sơn phá thạch
Đoàn quân đi tiễu phỉ trừ gian
Lòng nhân ái trên vùng đất nghịch
Nơi dữ dằn đã hóa yêu thương
Xanh cao nguyên chè san bát ngát
Đỏ phố phường đất mẹ Than Uyên
Đã nghe vang vọng lời em hát
Đất này đang mỗi bước vào xuân
Qua tháng năm bàn chân hóa đá
Mỗi bước núi mòn, chân cứng thêm
Trong gian khó con người đẹp lạ
Lại ngắm trời xanh ngọc bích trên đầu.
Lai Châu mùa này (Trương Huy)
Lai Châu mùa này mưa đến rồi em!
Nước đổ xuống ta bước vào vụ cấy
Gót bùn lầy anh cày bừa thang ruộng
Em dúi đôi tay mềm reo mạ xuống bùn non.
Lai Châu mùa này mưa trắng trời xa
Tưới nước mát tắm cho ngàn cây cối
Những nhựa trồi căng tràn mắt lá
Chờ nước về bung nở tốt tươi.
Lai Châu mùa này rừng đã lên xanh
Khắp rẻo cao căng tràn sự sống
Ngút ngàn biên cương, trập trùng đồi núi
Mát mắt người dịu ngọt yêu thương!
Lai Châu mùa này rực rỡ ngàn hoa
Tỏa sắc hương tô màu sông núi
Sau trú đông ong kéo về xây tổ
Đàn bướm xinh tung cánh rập rờn.
Lai Châu mùa này ríu rít hoan ca
Những đôi chim đang chọn nơi làm tổ
Chúng cùng nhau tha từng cọng cỏ
Xây cho mình mái ấm yên vui.
Lai Châu mùa này đâu chỉ có mưa
Vì có em nên trời cho nắng gió
Sau cơn mưa có cầu vồng rực rỡ
Trời trong veo như mắt em hiền.
Một thoáng Lai Châu (Huy Long)
Mùa đông hết tự bao giờ
Cúc quỳ sáng bừng trong nắng
Xa xa Tả Lèng thấp thoáng
Giữa mây và biếc đại ngàn
Kìa ai đi chợ San Thàng
Áo chàm cúc cườm lóng lánh
Nhạc ngựa xua tan sương lạnh
Khèn ai giục tiếng gà rừng
Mùa xuân xanh dãy Nùng Nàng
Hoa ban tím lời mong nhớ
Ngọn gió giang hồ lang thang
Thoáng tiếng lộc non tình tự
Và em thung thăng xuống chợ
Nụ cười rơi dọc sườn non.
Thiêng liêng mốc giới (Hải Yến)
Trên mốc giới đỉnh núi Phàn Liên San
Tôi ngắm nhìn hiên ngang Tổ quốc
Phía thăm thẳm mây cuối trời Phong Thổ
Gió sánh đặc
quẩn đèo cao.
Mốc giới 79 cao nhất Tổ quốc tôi
Đường bờm ngựa dựng ngược
Bóng Thánh Gióng lính biên phòng lừng lững
Trấn ải tầng trời quê hương.
Đứng dưới cột mốc thiêng liêng
Nghĩ suy nào cũng trở nên nhỏ hẹp hơn
Tan biến những hão huyền lo nhà cao cửa rộng
Ở nơi đây gió ca bài lý tưởng
Ai chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ dành phần ai?
Đến mốc giới một lần hiểu thêm nhiều lần hơn
Từng tấc đất cũng là xương, là máu
Thấm vào lòng bao điều tưởng đã cũ
Ngấm đậm trong tim ý chí Tiên - Rồng.
Khơi lại dòng chí khí ngoan cường
Của những ngày máu lửa chiến tranh mà không lo mình thiệt
Ngày bè lũ cướp nước tràn vào, sức mạnh hùng cường chiến đấu
Giữ mốc giới quê hương không xô lệch một phần.
Yên bình hôm nay đánh đổi gấp bao lần
Trên mốc giới có những người khắc tạc vào thế núi…
Sáng mãi ngọn lửa hồng (Đào Chính)
Con nghe mẹ kể ngày xưa:
“- Thuở nô lệ dân ta mất nước
Cảnh cơ hàn trời đất tối tăm…”(*)
Cuộc đời thiếu áo đói cơm
Kiếp làm nô lệ quanh năm dãi dầu
Cha con đói lả rừng sâu
Mẹ đau con khát cháo rau qua ngày
Bản làng hiu hắt gió lay
Ruộng hoang, đồng vắng cỏ cây khô cằn
Chỉ vì bè lũ thực dân
Gây nên bao cảnh quê hương điêu tàn.
Đảng về thắp lửa Mường Kim
Lửa hồng tỏa sáng bóng đêm tan dần
Kết thành sức mạnh lòng dân
Đuổi quân xâm lược diệt bầy sói lang
Trường kỳ kháng chiến chín năm
Viết nên trang sử Điện Biên anh hùng…
Đảng là ngọn đuốc tiên phong
Cùng các dân tộc anh em kết đoàn
Góp phần giải phóng Miền Nam
Thống nhất đất nước mở đường đi lên
Bảo vệ Tổ quốc - biên cương
Dựng xây đời mới - quê hương mạnh giàu
Lửa hồng sáng mãi Lai Châu
Bảy mươi năm Đảng ơn sâu nghĩa tình.
Gửi Lai Châu (Thanh Luận)
Gần trọn cuộc đời gắn bó với Lai Châu
Yêu thương quá như tình cây với đất
Như suối ngàn hòa nhập dòng sông
Như cơm ăn, nước uống thường dùng
Chung thủy tình đời gừng cay muối mặn.
Màu xanh của rừng ẩn đầy trong mắt
Dáng núi Biên Cương trong mắt cũng đầy
Những dốc đèo vòng lượn trong mây
Những bản mường nhớ nhung dào dạt.
Uống nước suối để qua cơn khát
Ăn đọt măng rừng nhớ năm tháng vơi đầy.
Bao nhiêu năm sống ở nơi này
Mảnh đất xa vời đã hóa quê hương
Bao nỗi nhớ niềm thương
Bao kỷ niệm viết không trang cuối
Dẫu gian khổ bước chân vẫn vội
Vì một Lai Châu chung sức chung lòng
Để quê ta rạng rỡ anh hùng
Có Điện Biên lẫy lừng chiến thắng
Có sông Đà làm ra ánh sáng
Phấn đấu hy sinh ta mới có hôm nay.
Hai mươi dân tộc cuộc sống đổi thay
Những gì ước mơ bao ngày đã đến
Các bản làng nơi vùng cao có điện
Những con đường vươn tới vùng xa
Những chị những anh, các bác các bà.
Xuống chợ phố điện thoại về báo tin vui đẹp lắm
Trai gái Thái - Mông - Dao - Hà Nhì - La Hủ
Lái ô tô, xe máy băng băng
Sáng đi nương cắm nồi cơm điện về dùng
Trăm ngàn con em là sinh viên đại học
Nhiều gia đình năm, sáu cử nhân
Hai mươi dân tộc coi nhau như thể người thân
Đoàn kết, yêu thương một lòng theo Đảng.
Lai Châu ơi!
Nỗi khổ đau xưa đã đi vào dĩ vãng
Cái đói, cái nghèo đang lùi lại phía sau
Nước mạnh, dân giàu tràn đầy phấn khởi.
Xin chào Lai Châu - một trăm mười tuổi
Chào Đảng bộ chúng ta bảy chục mùa xuân
Còn gì vui hơn ý Đảng lòng dân
Làm sức mạnh cùng nhau đi tới
Chào mười lăm năm Lai Châu mới
Ôi! Niềm tự hào tràn ngập trong ta
Sâu nặng nghĩa tình đằm thắm thiết tha.
Xem thêm:
57 bài thơ về Hà Giang - vùng đất địa đầu Tổ quốc
Thơ về cao Bằng, tục ngữ, thành ngữ, ca dao về Cao Bằng
Những bài thơ về Phú Thọ, ca dao, tục ngữ Phú Thọ
Thơ hay về nỗi nhớ Lai Châu
Tạm rời xa sự xô bồ của thành phố, nhiều người lựa chọn bình yên tại vùng đất Lai Châu có khí hậu trong lành, mát mẻ cùng cảnh quan tuyệt đẹp. Chính sự thân thiện, mến khách cùng cảnh quan hùng vĩ đã khiến lòng người nhớ mãi không thôi.
Lai Châu (Vàng A Giang)
Tôi nhớ Lai Châu
một đêm yên tĩnh
Đêm ấy
cả làng chìm sâu vào giấc ngủ
Chỉ còn tôi với Lai Châu dắt tay về phía sơn nguyên.
Đêm se se lạnh
Lai Châu tựa đầu vào ngực tôi
Sợi tình lan khắp
Tôi yêu Lai Châu như sóc yêu rừng
Lai Châu đẹp như trăng mười sáu
Những ngọn cỏ mướt túa vào nhau óng ánh
Bàng bạc tình yêu
Bàng bạc vị trẻ
Tôi đắm đuối vào Lai Châu
Lai Châu đuối đắm vào tôi
Dế giun bẽn lẽn thì thầm
Chỉ còn Lai Châu nép vào tôi nghe tình yêu hát
Những lời tình tỏa hương
Mắt môi đắm đuối nhìn
Chúng tôi hít vào nhau như thể giữ trong nhau
Cỏ cây hoa lá như lồng thương nhớ
Trăng vằng vặc chứng giám
Lời tình yêu hòa máu tan vào nhau.
Có nỗi nào da diết như nỗi nhớ Lai Châu?
Tôi xa Lai Châu mùa Then King Pang - khi những đồi hoa đang thì rực rỡ
Lai Châu ơi!
Lai Châu mong tôi trở về
Lai Châu đợi tôi như trâu đợi mùa gianh
Lai Châu nhớ những buổi hò hẹn trên Pu Sam Cáp
Tự mình tô son điểm phấn
Lai Châu lung linh
Lai Châu lấp lánh
Giữa ngàn rừng Lai Châu là bông sơn tra
Tôi thương Lai Châu mùa gió chướng
Se sắt lòng những quạnh hiu.
Sẽ trở về Lai Châu vào hội Hạn Khuống
Uống với Lai Châu để cặp má hồng
Nghe Lai Châu rót lời đêm thâu
Ôm hôn Lai Châu để đôi môi sóng sánh
Tự tình đêm ngày như chưa từng chia xa
Lai Châu đắm đuối
Để tình yêu cao vút tựa Hoàng Liên Sơn.
Lai Châu (Hải Yến)
Trên những cung đường khúc khuỷu đến Lai Châu
Ô Quý Hồ gập ghềnh khiến lòng ta bối rối
Chiều Pu Ta Leng chuyến xe lướt vội
Mắt chạm thành phố trong sương.
Thành phố rộng dài hơn trong những cung đường
Phía Phong Thổ gió về theo lối gió
Hướng Tam Đường rẽ mây ngợp nắng
Chỉ bàn chân luống cuống lối đi.
Nhiều địa danh như lạ cũng như quen
Gặp Lai Châu tôi trở về tìm nỗi nhớ
Nhớ ngập trong ban trắng
Tình yêu ban đầu xao xuyến chợ phiên.
Tình yêu Lai Châu in dấu tự bao lâu
Mới chớm nở đã tỏa hương thơm ngát
Thành phố ngắt xanh màu hy vọng
Mỗi bước đi níu chầm chậm dấu chân.
Xa Lai Châu, vẫn thấy gần gũi thôi
Chấm tròn nhỏ nơi địa đầu Tổ quốc
Ta để lạc trái tim dâu bể
Trong thổ cẩm đượm hương váy áo dịu dàng…
Tình Tây Bắc (Dương Đinh)
Về thăm Lai Châu đi
Ngắm mây Sì Thâu Chải
Có cơm nương, hoa trái
Ánh mắt em dịu dàng
Sóng lúa ruộng bậc thang
Đổ vàng trên lưng núi
Cô gái Dao cõng củi
Đỗ quyên thắm má hường
Pu Si Lung giăng sương
Thiên đường Pu Sam Cáp
Ôi bước chân đi lạc
Của tiên nữ hạ phàm
Hãy về thăm Mường Than
Đêm hàn, rêu đá nướng
Tình người như vô lượng
Tỉnh đất như muôn trùng
Nhấp ngụm trà Ô Long
Tấm lòng người sơn cước
Tóc mây em cài lược
Xõa thơm bản Nà Luồng
Thăm cọn nước Nà Khương
Chợ mười hai tầng dốc
Săn mây đỉnh Bạch Mộc
Tranh thủy mặc nét bay
Vít rượu cần cùng say
Tay trong tay thân ái
Ô Quý Hồ mê mải
Uốn khúc quên đường về
Ơi núi biếc sơn khê
Nàng tiên giờ thức dậy
Lai Châu yêu biết mấy
Thắm tên đất tình người.
Một thoáng Hoàng Liên (Đào Chính)
Cầu vồng ai bắc qua Thác Bạc
Cho em về tắm nước Suối Tiên
Hoàng Liên Sơn cổng trời đã mở
Qua Đèo Mây cửa gió quê mình
Đường thấp thoáng ảo mờ sương núi
Cầu Rồng Mây níu gió giữa trời
Pu Ta Leng vươn mình vẫy gọi
“Chín chín hồ cô gái” đợi chờ
Động Tiên Sơn lung linh đón gió
Ẩn mình bên dốc đỏ Bình Lư
Đèo Giăng Ma ai qua để nhớ
Gốc Đa đôi trai gái hẹn hò
Thác Tắc Tình xanh trong như lụa
Trải bốn mùa ngô lúa tốt tươi
Em gái Thái nụ cười - hoa nở
Rủ nhau về thăm Thác trái tim(*)
Hoàng Liên Sơn - một thoáng biên cương
Thành phố trẻ Lai Châu rực rỡ
Nơi hội tụ tinh hoa trời đất
Nơi khởi nguồn du lịch Lai Châu.
(*) Thác Trái tim: điểm du lịch xã Sin Suối Hồ
Nhớ Lai Châu (Hoàng Bảo Thông)
Lai Châu sớm tháng giêng
Mùa hoa đua sắc thắm
Chân em xuống cầu thang
Tay anh nồng hơi ấm
Lai Châu trưa tháng ba
Ngựa dừng chân suối vắng.
Sáo trúc anh ngân xa
Chợ tình ô che nắng.
Lai Châu chiều tháng bảy
Sóng lúa cuộn chân nương.
Anh đi sau mùa rẫy
Canh giữ trời biên cương.
Lai Châu đêm tháng chạp
Mùa đông, em nhớ anh.
Ngựa biên cương bước gấp
Trời Lai Châu đêm xanh.
Mãi với Lai Châu (Nguyễn Hòa Bình)
Bóng lau ngả che khuất chiều Tây Bắc
Chợt giật mình nghe em nhắc Lai Châu
Nghe em nhắc ngày Mường Tè, Thu Lũm
Con gái Hà Nhì không biết hẹn đùa đâu.
Con gái Hà Nhì quen cái nước rừng sâu
Quen cái mây đậu bên ô cửa nhỏ
Quen cái gió thổi rối bời cái nhớ
Cái nắng chiều bỏng cả đá Lò Ma
Và tiếng mõ trâu lốc cốc lúc chiều tà
Tiếng suối rì rầm hòa cùng tiếng lá.
Con gái Hà Nhì khéo thêu thùa khâu vá
Đã đẹp người mà nết lại đẹp hơn
Ngày cúng Trời biết dành chén rượu thơm
Mừng mẹ cha tết được thêm một tuổi
Mâm cơm cúng ấm sang mùa vụ mới
Vẫn lặng thầm bát canh gạo phần anh.
Những bản Hà Nhì chênh vênh giữa trời xanh
Có mạch nước núi hóa thành vườn ruộng
Và đồi sả nồng nồng hương chiều xuống
Nếp nhà trình đá núi níu lòng nhau.
Mùa này dã quỳ vàng rực Lai Châu
Hoa thắp lửa dẫn ta về Thu Lũm
Nâng chén rượu say trong nhau cùng uống
Để một lần ta mãi với Lai Châu.
Nhớ Lai Châu (Quang Đại)
Trai rừng, gái núi cầm tay
Chưa xa mà đã ngóng mây Sìn Hồ
Ta về bóng núi ngẩn ngơ
Đỗ quyên ánh xuống, má hồ ửng lên.
Một lần đi lạc chợ phiên
Áo em thêu nắng rủ lên đỉnh đèo
Thế là hồn tắm trong veo
Trái tim lại lượn ngoằn ngoèo Lai Châu.
Ngồi bên bếp lửa Gia Khâu
Bắp ngô cắn dở thành câu hẹn hò
Thức cùng cọn nước Bản Bo
Bên ai nướng cá bây giờ còn thương.
Yêu đồi chè lặn trong sương
Ủ năm tháng để rồi vương tơ lòng,
Mùi đương quy lặn vào trong
Cho ta mê mẩn lối vòng rừng em..
Ta về, ta lại hẹn lên
Lai Châu ơi! Nhớ một miền xa xanh.
Trở lại Nậm Na (Đặng Trường Giang)
Năm chục năm qua như chớp mắt
Nhớ dòng Nậm Na, ta ngược Lai Châu
Đỉnh Sìn Hồ vẫn đội mây đứng đợi
Đường đã nắn "cua", phà đã bắc cầu
Tuyến ta mở năm xưa: Trăm Mười Một
Hội tụ tám nghìn Thanh niên xung phong
Bạt vách đá dọc Nậm Na bờ trái
Cuốc xẻng thô sơ, chỉ có tấm lòng
Đường ấy hôm nay đã mang tên mới
Đồng đội năm xưa ta muốn gọi tên
Dòng Nậm Na vẫn đá ngầm, ghềnh thác
Ngẩng nhìn lưng núi nhô cao trụ cầu
Chiềng Chăn, Chiềng Nưa bản xưa thân thuộc
Các Pò, Mè, Sao, Noọng nhớ hay quên?
Muốn hỏi Nậm Na nhưng sông cuộn chảy
Ngó tít trên cao, bản mới chưa thành tên
Thầm nuối tiếc những mùa hoa ban
Cầm tay nhau xoè thâu đêm quanh lửa
Cây nay đốn, mái sàn xưa đã dỡ
Tất cả rồi đây chìm nghỉm đáy hồ
Tiếc đứt ruột nhưng biết làm sao được
Đêm miền xuôi thao thức nghĩ triền miên
Dòng ánh sáng từ Nậm Na rót tặng
Bừng nở dòng thơ, ta gửi gió mang lên...
Xem thêm:
Tuyển tập thơ, ca dao, tục ngữ hay về Thái Nguyên
Ca dao, tục ngữ Bắc Giang, thơ về Bắc Giang đất và người
Thơ về Yên Bái, những câu ca dao, tục ngữ về Yên Bái
Bài thơ về đất và người Lai Châu
Lai Châu được mệnh danh là vùng đất của những đỉnh núi khi có tới 6/10 ngọn núi nằm trong top những ngọn núi hùng vĩ, hiểm trở nhất cả nước. Vùng đất trời miền biên viễn này còn sở hữu nhiều địa điểm du lịch sinh thái, du lịch cộng đồng độc đáo. Tất cả đã kết thành một nền tảng văn hóa đặc thù bền chặt trường tồn với thời gian.
Trước đền thờ vua Lê Lợi (Đinh Hồng Nhung)
Những cây ban
Ở đền thờ vua Lê Lợi
Đã sống ở đây
Bao nhiêu năm tuổi
Nhìn xuống bến Nghiêng
Nói lời chờ đợi…
Dòng sông Đà
Bao nhiêu nghìn tuổi
Trập trùng thác ghềnh
Cần mẫn
Chảy về xuôi…
Bia đá nghìn xưa
tạc vào bờ sông Đà
Nghìn đời
Nói về biên cương Tổ quốc
Từ mười năm nếm mật nằm gai
Đến Đại Việt sơn hà một dải.
Chúng con đến
Ngắm sông Đà
bờ bãi
dòng chảy
cuồn cuộn lũ
Cúi đầu trước anh linh
tiên tổ
Cúi xuống đất
Nghe dập dồn vó ngựa
Những tiếng hô
Trấn ải giữ mường
Những tiếng gươm đao
Những tiếng hò trên bến
Những tiếng ru hời
Những lời then kể
Tự ngàn xưa dội về
Nhắc nhở cháu con.
Tâm tình Lai Châu (Vũ Nhang)
Non cao mây phủ trắng đầu
Đường về Tây Bắc, Lai Châu ngỡ ngàng
Hoa ban trắng, bắp ngô vàng
Gặp em gái Thái cầu thang ngập ngừng
Mời anh chén rượu San Lùng
Nhấp môi chưa uống mà lòng đã say
Bồi hồi khi lúc chia tay
Miệng cười mà nước mắt cay lệ nhòa
Dẫu mình biết phải chia xa
Sao em cứ níu chân ta đừng về
Váy xòe như thả bùa mê
Hồn anh lạc mãi khi nghe điệu khèn
Mai về phố thị đua chen
Ngẩn ngơ còn nhớ câu then núi rừng
Vui trong tiếng nhạc tưng bừng
Vẫn nghe văng vẳng trập trùng suối reo
Xe qua ngoảnh lại bên đèo
Mà sao nghèn nghẹn giữa chiều Lai Châu.
Lời ru (Nguyễn Bảo Chân)
Để nhớ thị xã Lai Châu cũ
Đèo quay quắt
gió mòn lối nhỏ
sau trùng trùng non thẳm lại thung sâu
sau trùng trùng mưa nắng vẫn Lai Châu
thị xã trải bình yên trên ngói vỡ
những ô cửa mơ ban mai
những tán bàng mơ cổ thụ...
Ngủ đi những ô cửa ơi
ta nhón gót chỉ e làm vỡ
nỗi vắng hiu hiu
con phố trễ tràng
ta nín thở chỉ sợ làm xô lệch
bóng nắng ưu tư
run rẩy những bức tường
ta khẽ khàng chỉ sợ tan biến mất
chút ngậm ngùi
sương khói rưng rưng...
Ngủ đi những tán bàng ơi
ngủ đến ngày núi xanh đã cũ
mây non xưa hoá biển bạc đầu
đến một ngày ngả đường nào cũng mỏi
dấu chân còn ấm lá còn đau
Ngủ đi những dấu chân ơi!
(7/2002)
Em viết về cô gái Lai Châu (Nguyễn Thị Lương)
Anh có về Lai Châu với em không
Ngắm núi cao sương mù và nắng sớm
Mùi hương rừng cho lòng thêm xao xuyến.
Anh có về Lai Châu với em không
Cùng nắm tay đi chung con đường ấy
Có nắng vàng mặt trời luôn rực cháy
Mang hơi thở của hương rừng trong em
Tháng năm này thương nhớ gởi cùng anh
Anh có về Lai Châu với em không
Có vườn hoa luống rau còn xanh mướt
Vuốt nhẹ tay khẽ khàng em đón nhận
Chén rượu nồng xin cùng nhau uống cạn
Uống cho say, say bởi tình mình say
Say núi rừng, say con đường anh chọn
Phố núi ơi ta xin nguyện cùng em
Ngược dòng suối lên rừng tìm hoa dại
Hôn nhẹ nhàng anh ngỡ mái tóc em
Hẹn mùa xuân nắm tay nhau trở lại
Đường rừng xanh trải thảm đón đưa em
Ta thương lắm cùng em Lai Châu ơi.
Em gái La Hủ (Thanh Luận)
Em gái La Hủ ơi
Anh gọi em tha thiết
Năm nay em bao tuổi
Như bông hoa rừng khoe sắc
Thơm mát tình đời
Nơi bản xa đất cũ
Anh không bao giờ quên
Dân tộc em - La Hủ
Mấy chục năm trước đây
Khi em cất tiếng khóc chào đời
Dân mình khổ lắm
Những mái lều dựng chốn hoang xa
Khi mái lá vàng chuyển đi nơi khác
“Dân tộc Lá Vàng”, cuộc đời sang trang
Có Đảng chỉ đường dẫn lối
Xua đi những tháng ngày tăm tối
Gọi nhau về lập bản, dựng nhà
Đứng dưới trời cao lồng lộng
Mừng dân tộc mình đổi thay
Em là sinh viên đại học hôm nay
Đời em đẹp lắm tràn đầy ước mơ.
Em bé Hà Nhì (Thanh Xuân)
Mắt tròn xoe hạt nhãn
Môi đỏ tựa hoa rừng
Má bánh bao phúng phính
Bé Hà Nhì rất xinh.
Em sinh ra từ núi
Từ ngọn nguồn dòng sông
Từ mùi hương thảo quả
Vị hoang sơ của rừng.
Theo mẹ lên nương rẫy
Nắng chiếu bỏng vai gầy
Nhấp nhô theo nhịp cuốc
Tay bắt nắng đùa vui.
Lưng mẹ hoa rực rỡ
Đội “già cu ụ sò”*
Chim rừng như sà xuống
Bướm tưởng nhầm ngẩn ngơ.
Gió trời ru em ngủ
Lưng mẹ cánh võng đưa
Miệng mỉm cười chúm chím
Giấc mộng trưa ngọt ngào.
(*Già cu ụ sò: Là loại mũ đội đầu của trẻ em Hà Nhì rất đẹp và sặc sỡ)
Em là con gái Bản Bo (Quang Đức)
Tôi như cơn gió đường xa
Vương vào khung dệt
đầy hoa
không mùa.
Mắt cười
chân đạp tay đưa
Em đan sợi nắng
sợi mưa
nhịp nhàng.
Mẹ cha
cho cái dịu dàng
Thay cho vốn liếng
hành trang vào đời.
Tiếng thoi
nói hộ bao lời
Từng hoa văn
Gói
Một trời yêu thương.
Buổi sáng ở vùng cao (Châm Võ)
Nắng lên phía sườn tây
Đổ vàng từng búp lá
Chè Tân Uyên mướt quá
Tắm mình trong sương mai
Búp non còn mơ ngủ
Nụ trắng quên đường về
Tiếng cười trên đồng quê
Hoa về cùng nắng sớm
Dòng Nậm Mu cong cớn
Như cô gái đôi mươi
Khèn réo rắt gọi mời
Đến Tân Uyên ngày mới.
Vàng lúa vầng trăng (Huỳnh Nguyên)
Tôi mê mải nơi hương đồng gió nội
Chiều Tân Uyên cảnh sắc gọi mời
“Inh lả ơi!” thoảng trong gió núi
Nghe êm êm như có tiếng “ru hời…”!
Trung tuần trăng đồng ruộng sáng tươi
Yêu ruộng đất nồng nàn khát vọng
Hạt lúa vàng vui theo mỗi tấn
Đường thênh thang ấm áp chân người
Cơ khí trên đồng máy nổ lời vui
Cùng đàn trâu, thi tài lăn bánh
Những cánh đồng bậc thang óng ánh
Ruộng đất vàng đâu phải xa xôi
Mường Khoa, Trung Đồng ngập ánh trăng soi
Nông thôn mới rộn ràng vương vấn
Như tiêu chí trong mắt người hấp dẫn
Nước mắt, mồ hôi thôi thúc mỗi nhà
Màu xanh ruộng đồng hạnh phúc quê ta
Đường rộng mở lòng dân tin Đảng
Khóe mắt, nụ cười niềm vui tỏa sáng
Chi bộ bản mường, điểm tựa lúc gian nan
Vầng trăng thanh tỏa sáng mênh mang
Khi lúa và trăng đã vàng mặt đất
Mường Khoa, Trung Đồng như bức tranh
thủy mạc
Lúa và trăng say đắm lòng người
Địu con ra đồng lưng mẹ đẫm mồ hôi
Hoàng hôn xuống rồi, nhuộm không gian
tím ngắt
Ruộng lúa vàng hôm nay gặt hết
Bé mỉm cười trong giấc say mơ
Tặng cả vầng trăng vàng lúa nên thơ
Tân Uyên vui bản mường hồ hở
Trên đường xây dựng nông thôn mới
Thành quả diệu kỳ ý Đảng lòng dân.
Thiếu nữ La Hủ (Tử Vân)
Đêm huyền diệu Mường Tè
Sương trắng bồng bềnh trôi
Tôi lạc lối giữa phố chợ
Tìm em…
Em
Áo thổ cẩm rực chỉ màu La Hủ
Bạc khua dồn nhịp bước
Ánh mắt nai chiều ngơ ngác
Giữa những thiếu nữ lạ - quen
Tôi mê mải chờ mong.
Tôi mộng du điệu vũ lạ kỳ
Em sơn cước cái nhìn phóng khoáng
Giọng ca ấm trầm lời đá núi
Bát rượu đầy tình chưa uống chớm say.
Tôi tìm thấy em trên núi giăng đầy mây
Sông trở mình thành thác,
Tôi chẳng còn kịp chuyến xe về
Hồn lỡ ghi tên mình thành người con bản em.
Xem thêm:
Tổng hợp thơ, ca dao, tục ngữ về Hải Phòng
47 bài thơ về Quảng Ninh, ca dao, tục ngữ về Quảng Ninh hay, đặc sắc nhất
45 bài thơ về Thanh Hóa hay, ca dao, tục ngữ về Thanh Hóa ý nghĩa
Thơ về lễ hội ở Lai Châu
Mảnh đất vùng cao Lai Châu - nơi phên giậu của Tổ quốc - ẩn sau núi cao và mây mù, dù cuộc sống vẫn còn khó khăn, nhưng nơi đây lại mang trong mình vẻ đẹp đặc sắc của các lễ hội truyền thống.
Tiếng khèn (Chung Tiến Lực)
Tiếng của núi
Gọi bạn tình
Gùi xuân xuống chợ
Tiếng của rừng
Thổn thức lời mối mai
Con gái nghe muốn về làm vợ
Tiếng khèn
Con trai vờn lượn
Đắm say đôi chân của núi
Mê hồn như đang trên mây
Quên đi nhọc nhằn nương rẫy
Quên đi tất cả vì em
Tiếng khèn
Mê đắm ô xoay dưới cành mận trắng
Bắp chân con gái trắng bẹ ngô nhún nhảy
Cái lưng con trai đá núi phơi sương
Vòng bạc váy xòe
Như mê như mộng
Tiếng khèn
Làm bậu cửa em ngồi thêu váy
Hớp hồn con gái
Cao nguyên đá nghiêng say
Líu ríu bước chân đá gót
Thấm vào như rót
Không thể dối lòng
Người Mông bảo: “Nghe tiếng khèn một buổi mơ tiếng khèn một đời”.
Hội Chiềng Na (Đào Chính)
Ngọt như dòng Nậm Na
Lời ca dào dạt chảy…
Chén rượu đầy lại vơi
Vầng trăng thao thức đợi
Đêm Pa So vời vợi
Điệu khèn ai thay lời
Vòng xòe – tay bối rối
Bước chân còn chơi vơi
Lời Then như mời gọi
Lửa trại sáng bồi hồi
Rượu thơm tay em rót
Ta uống cùng đêm vui
Chiềng Na đêm vào hội
Mai anh về phố núi
Nơi cao nguyên sương mờ
Đừng quên dòng Nậm So
Đêm Chiềng Na để nhớ!
Bản tình ca trao lời …
Về Mường So dự hội xòe xuân (Thanh Luận)
Tết này về Mường So
Hội xòe mừng xuân năm mới
thỏa lòng những ngày mong đợi
nhớ thương em xứ Mường.
em gái xứ Mường.
giỏi múa xòe lại ngọt ngào câu hát
Trai xứ Mường
cung bổng cung trầm đàn tính
xốn xang lòng người
Mường So ơi!
dạt dào thương nhớ
Quê hương của xòe
của bao điệu múa.
Tết này
Anh về Mường So dự hội xòe xuân.
Xem thêm:
Tuyển tập thơ về Điện Biên, ca dao, tục ngữ về Điện Biên hay nhất
27 bài thơ về Lạng Sơn hay, ca dao, tục ngữ Lạng Sơn
Tuyển tập thơ về Tuyên Quang - Vùng đất hội tụ sắc màu văn hóa
Thơ hay về những địa danh nổi tiếng ở Lai Châu
Lai Châu là điểm đến hấp dẫn du khách của vùng Tây Bắc, nổi tiếng với những đỉnh núi mây ngàn, thác nước đẹp mê hồn, cánh đồng lúa vàng óng, đặc biệt là người dân hồn hậu, mến khách. Mảnh đất đa dạng về văn hóa, đặc sắc về lễ hội, phong phú về ẩm thực cùng phong cảnh ngoạn mục và nguyên sơ đã đi vào thơ ca, khiến bao trái tim say đắm.
Về Nậm Nhùn (Đinh Hồng Nhung)
Em về Nậm Nhùn mùa mưa
Cuồn cuộn sông Đà giận dữ
Nhớ lời cha ông nhắn nhủ
Giữ gìn muôn dải núi sông.
Cầu Nậm Bắc ai ngóng trông
Bản Nậm Hàng tươi ngói mới
Rừng cao su đã vào mùa
Mây Pú Đao chờ em tới.
Nậm Cày có anh đang đợi
Em về cấy lúa vụ mùa
Bát cơm dẻo "khẩu can hắc"
Thơm bùi hương vị ấm no.
Hẹn em nên anh vẫn chờ
Đưa em đi thăm thủy điện
Kể em nghe bao câu chuyện
Tặng nồng nàn một vòng tay...
Về Phiêng Lúc (Trần Văn Liên)
Lỡ hẹn mấy lần về với bản em
Phiêng Lúc qua rồi tháng năm gian khó
Đốt nương, phá rừng, chặt cây lấy gỗ
Nắng hạ, mưa giông, sông lũ bất thường.
Nhưng giờ đây miền đất yêu thương
Đang đổi mới đẹp lòng dân, ý Đảng
Phiêng Lúc bản em ngày thêm tươi sáng
Hạnh phúc ngập tràn, cuộc sống mới sang trang.
Bao nhà xây vươn tầng cao tỏa nắng
Điện tưng bừng soi sáng suốt canh thâu
Trường trạm khang trang, cảnh đẹp muôn màu
Nông thôn mới lòng người đều phấn khởi.
Đồi núi bây giờ khoác màu áo mới
Dổi, quế, mắc ca mướt mát màu xanh
Bên dòng Nậm Mu nước mát ngọt lành
Nhịp xòe chiêng rộn ràng sao vui thế.
Bên ấm trà thơm, bao câu chuyện kể
Bữa cơm thường ngày thêm con cá con tôm
Thủy điện Nà Ke rạo rực sớm hôm
Bức tranh quê đẹp mê hồn lữ khách.
Đã lâu rồi mới lại về Phiêng Lúc
Thêm mến yêu một miền đất ân tình!
Dào San quê em (Đào Chính)
Anh có lên biên giới
Xin mời tới Dào San
Cao nguyên xanh ngút ngàn
Gió mây tràn nắng núi.
Đỉnh Ma Can vời vợi
Về Suối Thàng nước trong
Đồi xanh Tông Qua Sủ
Bếp đỏ lửa Dền Thàng.
Mời anh lên Dào San
Thăm chợ phiên biên giới
Nơi gặp gỡ đất trời
Nơi hẹn hò giao duyên.
Dào San quê hương em
Đường thênh thang đón gió
Mùa xuân về rực rỡ
Sắc hoa đào biên cương.
Hồ Thủy Sơn (Tống Quyết Tiến)
Hai hồ xanh như hai lá phổi xanh
Con người tạo ra giữa lòng thành phố
Rộng tầm nhìn, hồ còn là khí thở
Chiều dần buông, ánh điện sáng lung linh
Hồ Thượng chiều về nhộn nhịp, yên bình
Lữ khách đến thăm yêu người mến cảnh
Ngắm mây bay trong thu về se lạnh
Nhìn mặt hồ nghe sóng nước lao xao
Hồ Hạ ban mai thơ mộng biết bao
Thiên nga bơi, nước xanh trong như ngọc
Cuộc sống thanh bình vơi đi khó nhọc
Của một thời vất vả đã lùi xa
Lai Châu ơi, lòng ta yêu thiết tha
Tình đất, tình người mấy nơi có được
Nặng nghĩa ân tình với người đi trước
Tạo dựng Lai Châu “sơn thủy hữu tình”
Hồ Thủy Sơn mãi mãi đẹp xinh
Như thiếu nữ tuổi trăng tròn tạo dáng
Dạo bước quanh hồ lòng ta thanh thản
Xa Lai Châu rồi… Nhớ lắm Thủy Sơn ơi!
Anh sẽ đưa em về với Tân Uyên (Trần Văn Liên)
Nơi bạt ngàn chè xanh và núi biếc
Hoa rừng thơm giao duyên cùng suối mát
Chim hót vang lừng bên thác đẹp như mơ.
Về Tân Uyên anh cùng em xuống phố
Ngày chợ phiên, áo thổ cẩm khoe màu.
Cô gái Mông chân bước mau mau
Miệng cười duyên, lúm đồng tiền đôi má.
Đêm Tân Uyên nghe câu hát dân ca
Nhớ chuyện xưa của trung đoàn tám mốt
Bộ đội chuyển ngành, công nhân nòng cốt
Để nông trường thành phố thị hôm nay.
Tân Uyên bây giờ cảnh đẹp ngất ngây
Nâng chén rượu vui mà lòng bỡ ngỡ
Tân Uyên xa nhưng không hề cách trở
Bao lứa đôi hò hẹn với miền quê.
Về Tân Uyên, về cùng anh, em nhé!
Ta bên nhau son sắt một câu thề
Tân Uyên hương lúa hương chè
Tình cây, tình đất, tình quê ấm nồng.
Pu Ta Leng (Văn Bốn)
Pu Ta Leng ơi!
Chốn trần gian mà cứ ngỡ thiên đường
Hoang sơ, huyền ảo, mộng mơ, cổ tích
Ai đã đến rồi lòng sẽ ngẩn ngơ.
Rừng thảo quả bên sườn non xanh mướt
Trải lụa mềm cho núi gối đầu mây
Rừng cây trúc như “tằng cẩu” búi dày
Buông dịu dàng bên nhà sàn xứ núi.
Suối róc rách để gội đầu thiếu nữ
Nước xanh trong như em tấm chân tình
Cây cổ thụ ngắm gương qua dòng suối
Gió và chim ca hát rộn ràng vui.
Rừng đỗ quyên kiêu hãnh giữa trời mây
Là váy Mông em diện mùa cơm mới
Trải thảm sắc màu cho mây vờn núi
Nắng trẩy hội xuân giữa đại ngàn hoa.
Xa em rồi mà lòng vẫn đắm say
Như rượu ngô ngấm sâu vào nỗi nhớ
Bước chân đi mà tim còn lưu luyến
Cổ tích Pu Ta Leng giữa đại ngàn mây…
Nhớ Kan Hồ (Phạm Đào)
Chưa kịp xa mà trong lòng đã nhớ
Một triền sông nắng hắt phù sa
Tha thiết đợi đôi nhành hoa cỏ dại
Mang theo về ru ấm hoàng hôn
Lòng bỗng hát bài ca sóng nước
Lênh đênh trôi day dứt gió sông Đà
Thuyền độc mộc thuyền đi đi mãi
Bếp lửa hồng vẫn đợi dẫu tàn tro
Kan Hồ đấy xa xôi thăm thẳm
Dẫu say xe, dẫu mệt đường dài
Vẫn mong ước một mai về lại
Ôm Kan Hồ trong cô gái Si La
Ta xa núi rồi sẽ về bên núi
Để hòa mình vào hương quế rừng xanh
Gọi tên đất, tên bản làng yêu mến
Khi Kan Hồ vời vợi nhớ trong tim…
Mùa Đông Khoen On (Đinh Hồng Nhung)
Mùa Đông rồi em có hẹn Noong Quang
Khi băng giá tràn về bên khung cửa
Mái ngói gỗ thông, gió về vần vũ
Bếp lửa hồng than ấm ủ thâu đêm.
Hua Đán đêm nay trăng gọi bên rèm
Trước cửa sổ tràn khoảng không màu trắng
Chợt tự hỏi, kia là sương hay nắng
Và giờ này… ban ngày hay đêm khuya?
Mùa Đông về, lên với Khoen On đi
Rừng ban trắng đợi mưa về ngậm nụ
Huổi Quảng xanh giấc say nồng ngái ngủ
Nậm Mở rộn ràng nhịp bước cầu treo.
Mùa đông Khoen On, mây ngủ lưng đèo
Bản Mùi thơm những nồi xôi gạo mới
Đệm bông lau thêu hoa còn nhắn gửi
Người thương ơi, về nhé, núi đang chờ…
Tà Hừa thênh thang (Đinh Hồng Nhung)
Tà Hừa ơi… bắt đền
Tôi mê màu lúa chín
Mê màu chàm Hua Chít
Mê nương chè thơm hương
Mê màu lạc đỏ giòn
Mê rượu cần, gỏi cá
Đêm khuya ai gõ sàn
Tính tẩu ơi, thương quá…
Rừng chiều mênh mang lạ
Ai hát cùng tiếng chim
Nói lời “ai mặc noọng”
Nói lời từ trong tim.
Hội Kin Pang ríu rít
Tiếng gõ ống rộn ràng
Điệu xòe vui nhịp trống
Một Tà Hừa thênh thang.
Thăm Pắc Ta (Lê Bá Tăng)
Về thăm chốn cũ Pắc Ta
Có cầu bắc nối Hồng Hà - Bố Lun
Qua cầu ngắm mảnh trăng mềm
Soi ngàn con sóng dịu êm đường về.
Dấu bùn lấm vạt áo quê
Người say đồng áng vốn nghề nhà nông,
Em về mang nắng chiều hôm
Áo chàm thêu dệt hương thơm nội đồng.
Pắc Ta gạo trắng nước trong
Nong Thăng đá núi soi gương mặt hồ
Lung linh ánh mắt ai chờ?
Để người lạc lối trong mơ đường về.
Nâm Mu (Lê Bá Tăng)
Nậm Mu sông nước vơi đầy
Quanh co dòng chảy đêm ngày ngàn sâu,
Dâu xanh xanh biếc một màu
Đôi bờ sóng vỗ bạc đầu đá chông.
Thuyền ai lướt sóng bên sông?
Tóc ai bến gội môi hồng tươi duyên,
Nhìn em má lúm đồng tiền
Nơi miền sông nước chao nghiêng lòng người.
Đắm say ánh mắt, nụ cười
Nậm Mu cứ mãi trong tôi hiện về.
Một chiều Thẩm Phé (Phạm Đào)
Ngơ ngác chiều em gọi người khản giọng
Sông nước mênh mang chỉ vọng lại tiếng mình
Hoa găng tím thơm ngọt triền dốc vắng
Một mình chống chếnh mùa sang.
Đôi mắt khóc hay ráng chiều cháy đỏ
Sóng ngập ngừng lơ đãng phía chân mây
Sợi thương kia ai kết đầy ký ức
Để một chiều thành nỗi nhớ trong nhau.
Bóng người đấy
phải không
hay rừng chiều ảo ảnh
Tím cỏ may tươm máu ngón tay mềm
Bụm tay lại giữ mùa vương tóc rối
Uống cho say tiếng gió hát bên trời.
Phía xa xa ai thắp sáng hoàng hôn
Mình hẹn nhau trong mai này mùa Hạ
Rẽ nỗi nhớ em ngụp sâu ký ức
Trong tim gió thốc vào chiều…
Mường Cang của noọng (Đinh Hồng Nhung)
Theo tiếng đàn tính tẩu
Anh về với Mường Cang
Hát bài ca gửi noọng
Đêm trăng đi gọi sàn.
Quấn quýt dòng Nậm Bốn
Thơm sóng lúa Cò Phay
Ngọt ngào xôi Phiêng Cẩm
Rượu hồng má ai say.
Rặng tre xanh Nà Khiết
Ru những mái nhà sàn
Điệu khắp nào tha thiết
Theo gió đồng mênh mang.
Về Cang Mường xem múa
Khăn piêu như đang bay
Em lắc chùm má phính
Vòng xòe tay trong tay.
Sìn Hồ quê em (Thanh Luận)
Quê em cao nguyên Sìn Hồ
Nhà trên núi, mẹ sinh em trên đá
Gió cao nguyên bốn mùa vời vợi
Ru em cùng tiếng suối êm đềm.
Cao nguyên mùa hè mát rượi
Mùa Đông sương trắng hoa lê
Rừng dài xanh mướt vùng quê
Núi cao bốn bề mây gió.
Ruộng bậc thang, núi Đá Ô
Nhà trình tường ấm tình quê bản
Cô gái Dao hái thảo dược
Ngọt ngào giọng hát giao duyên.
Nậm Chăng (Lê Bá Tăng)
Nậm Chăng bắc nối nhịp cầu
Phúc Khoa - Thân Thuộc hai đầu nối nhau,
Nước trong xanh biếc một màu
Đôi bờ cát trắng lẫn màu phù sa.
Trên cầu xuôi ngược người qua
Ngắm dòng nước chảy vương nhòa đá chông,
Lúa thì con gái đơm bông
Đón dòng suối mát, tưới đồng rau xanh.
Suối trong gợn sóng lăn tăn
Nhịp cầu in bóng nắng hồng chiếu soi,
Chiều hôm gió mát thảnh thơi
Một mình thơ thẩn dạo chơi trên cầu.
Cầu ơi! Suối nước trong ơi…
Chảy dài năm tháng đầy vơi - vơi đầy
Mắt ai trong gió, trong mây?
Nậm Chăng người lạc chốn này đa mang.
Về Tân Uyên (Hồ Hữu Thức)
Đưa em về Tân Uyên cùng anh
Núi thẳm trời xanh tình anh rực đỏ
Đồi chè xanh quê hương anh đó
Nuôi lớn chúng mình đất mẹ vẫn sinh sôi.
Đưa em về Tân Uyên mùa nếp xôi
Khẩu Cò Giàng ấm tình bên bếp lửa
Nắm tay nhau nhẹ nhàng bên khung cửi
Chuyện chúng mình cùng thưa ải thưa êm.
Em về với anh, Tân Uyên thức cùng đêm
Tiếng dế mèn lẫn tiếng sàn anh gõ
Tâm sự cùng nhau khẽ khàng nho nhỏ
Nên duyên rồi mãi mãi chuyện lứa đôi.
Viết ở Sì Lở Lầu (Thanh Luận)
Dốc Sì Lở Lầu
Lính biên phòng gọi dốc hộc xì dầu
Chân đạp dốc, trán đầu chạm dốc
Nhưng người lính quản chi khó nhọc
Dù núi cao ghềnh thác cũng vượt qua.
Bao nhiêu năm cầm súng xa nhà
Đã no gió biên thùy
Da rộp phồng lạnh giá
Ta còn sống hôm nay nhờ tất cả
Đồng đội hy sinh.
Sì Lở Lầu ta yêu quý
Tình đất, tình người, biên cương hùng vĩ
Hãy giữ mãi niềm tin chân lý
Dù khó khăn hay trải bao nghiệt ngã
Mỗi tấc đất nơi đây là máu thịt của ta
Sì Lở Lầu nay chẳng còn xa
Tình yêu làm nhịp cầu nối lại
Nhớ mãi lính biên phòng
Nhớ mãi Sì Lở Lầu.
Hẹn với Tà Mung (Đinh Hồng Nhung)
Em có hẹn với cầu vàng anh ạ
Dẫu vào đông mùa lúa chín qua rồi
Còn lại những ruộng bậc thang khô rạ
Và dìu dặt trong gió tiếng khèn môi.
Tiếng Nậm Mở réo rắt tự bao đời
Kể em nghe những mùa tam giác mạch
Mùa nắng mới con gái cùng phơi váy
Mỏm đá nào đầy cánh bướm rong chơi.
Mùa lạnh về, núi cũng muốn nghỉ ngơi
Choàng chăn ấm bồng bềnh nghe gió hát
Sườn núi xám ngủ chờ mùa vàng hạt
Cùng ngân nga trong bát ngát sương chiều.
Chè lên rồi xanh ngọt những mùa yêu
Em xuống đồng chặn bờ chờ nước đổ
Anh lên nương vun những mùa thảo quả
Để xuân thơm trong từng chiếc bánh giầy
Tiếng vòng bạc ai rung rung đâu đây
Xập xòe váy còn nguyên màu chàm mới
Khóm hoa xanh trong nắng thầm thì nói
Về cầu vàng ở lại với Tà Mung.
Lên đỉnh Pú Đao (Bùi Thị Sơn)
Rủ nhau leo đỉnh Pú Đao
Bóng người, dáng núi lẫn vào thung mây
Mặt trời vừa uống rượu say
Quên không đón khách, ngỡ ngày là đêm
Lối mòn như lạ như quen
Thoắt ẩn thoắt hiện trong men hương rừng
Gặp sơn nữ bỗng rưng rưng
Thương em hái nấm giữa lưng chừng trời
Chào nhau bằng ánh mắt cười
Phút giây ngắn ngủi trọn đời tơ vương…
Những bài thơ về Lai Châu đã vẽ nên bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ, đa sắc màu văn hóa. Vùng đất nơi tận cùng miền Tây Bắc ấy mang trong mình nét đẹp trữ tình, thơ mộng, khiến những ai đã từng đặt chân đến đây cùng phải quyến luyến khi rời bước đi.
Đừng quên cập nhật liên tục những bài viết mới nhất, hấp dẫn nhất tại VOH Sống đẹp.